Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1873 - Chương 1871: Kiếp Nạn Trước Đây!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1871: Kiếp nạn trước đây!

Tả Tiểu Đa thân thiết hòa nhã, ngây thơ mỉm cười, hào phóng làm ngược lại: “Lão nhân gia tên gì? Thật sự có nhã hứng, đơn độc một mình, ở trong rừng rậm này thong thả sống qua ngày, phần phóng khoáng này, phần tu dưỡng này, phần tâm tính này... khiến ta cực kì cảm phục!”

Giơ ngón tay cái lên cao, nói: “Cao nhân hiền giả, khoan dung độ lượng, vốn là nên như thế, cần phải như thế. Và như thế thật khiến người hâm mộ.”

Lão giả cười ha ha, nói: “Một khi người bạn nhỏ đã hâm mộ như thế, thế thì cứ ở lại nơi này làm bạn với ta, nhàn nhã sống qua ngày, chẳng phải là vui vẻ rồi ư?”

“Hả?” Tả Tiểu Đa chết lặng, lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không được, không được, ta vẫn còn nhỏ, làm sao có thể sống những ngày như thế, tiền bối đừng nói đùa nữa.”

Lão giả thản nhiên cười, nói: “Nói cũng đúng, người bạn nhỏ... Vẫn còn rất trẻ!”

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, vậy mà bị lão giả này diễn giải thành ẩn ý sâu xa, ý vị vô tận.

Tả Tiểu Đa cười hì hì, nhưng không nói về chủ đề này nữa.

“Vị khách quý, mời uống trà.” Lão giả cầm ấm trà, rót trà, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm, nói một cách ngắt quãng: “Theo những gì mà ta nhớ thì đã nhiều năm như vậy, người đi vào nơi này, người bạn nhỏ, ngươi chính là người thứ hai.”

Tả Tiểu Đa cầm chén trà lên, cảm ơn trước một câu: “Cảm ơn tiền bối về trà ngon... Không biết vị khách đầu tiên mà tiền bối tiếp đãi là ai... Khụ, khụ... Đây là trà gì vậy?!”

Trong khoảnh khắc nước trà tràn vào miệng, mặt của Tả Tiểu Đa biến sắc, hai mắt mở to, lộ ra vẻ khó tin vẻ.

Nước trà chảy xuống từ cổ họng, đi vào trong bụng, đi vào dạ dày, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy khắp cả người đều rơi vào trong trạng thái ‘phê’, sau đó cảm giác kia lại lan tới kinh mạch, khiến hắn có cảm giác thoải mái, dễ chịu vô cùng khó mà diễn tả được.

Đây là một loại năng lượng hoàn toàn xa lạ, ít nhất là Tả Tiểu Đa cũng chưa từng thấy.

Đó không phải là linh lực, không phải là tinh thần lực, cũng không phải là sinh mệnh lực, không phải là bất kỳ dạng năng lượng nào đã được biết tới, mà là một loại... Năng lượng có ích cực kỳ đặc biệt.

Trong khoảnh khắc này, gần như là Tả Tiểu Đa đã thoái mái tới mức phải rên rỉ, sau khi đã cố gắng hết sức để kìm lại, Tiểu Đa lại vẫn cảm nhận rõ ràng rằng toàn bộ kinh mạch của mình đã được năng lượng ấm áp của nước trà ôn dưỡng một lần, rất nhiều đầu mút dây thần kinh liên quan tới các bộ phận vì luyện công mà dẫn tới bị mài mòn hoặc là không còn nhạy bén, cũng trong khoảnh khắc này mà tràn đầy sức sống!

Loại năng lượng này, mặc dù hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không được biết đến, nhưng rõ ràng là tràn ngập những lợi ích rất lớn.

Tả Tiểu Đa liếm môi, chép miệng, nhìn vào ấm trà, ánh mắt bỗng trở nên nóng bỏng.

Lão giả thản nhiên cười, nói: “Chỉ là mấy thứ nhỏ, không đáng để ý đến, nhưng nếu khách quý vẫn cảm thấy tốt, thế thì khi rời đi, khách quý có thể mang theo một ít.”

“Được!”

Tả Tiểu Đa đồng ý ngay lập tức, không hề khách sáo một chút nào.

Thứ tốt như vậy, cho dù ngươi cho ta nhiều hơn nữa ta cũng sẽ không ngại nhiều, quân tử ngụy quân tử mới có thể làm ra vẻ khách sáo, ta không giả dối như bọn họ được, ngươi cho thì ta sẽ nhận.

Lão giả trầm ngâm một lát, cúi đầu, tiếp tục pha trà, trên mặt dần dần lộ ra vẻ sầu não, nói: “Người bạn nhỏ tới đây lần này, chắc là vì Chúc Dung Tổ Vu, đúng không?”

Tả Tiểu Đa hơi chấn động, vẻ mặt càng thêm cung kính, nói: “Ngay cả việc này mà tiền bối cũng biết, quả nhiên cao nhân – tiền bối, kiến thức uyên bác.”

Lão giả nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ phiền muộn khó tả: “Đúng là ta đã biết từ lâu, vốn dĩ đây chính là chuyện... Ước định năm đó.”

“Chuyện ước định năm đó?”

Vào lúc này, Tả Tiểu Đa càng thêm khiếp sợ từ đáy lòng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào nữa!

Lão giả này đã ước định với Chúc Dung Tổ Vu về chuyện hôm nay?

Chuyện này... Chuyện này có thể sao!?

Nhưng nếu lời của lão giả này là thật.

Vậy thì vị lão giả trước mặt này, phải bao nhiêu tuổi rồi?

Chắc không dừng lại ở mấy chục nghìn tuổi đâu nhỉ!

Có lẽ là hàng trăm nghìn tuổi, hoặc là trên triệu tuổi!?

Như này...

Vị này có phần trường thọ quá rồi!

Lão giả thản nhiên cười, vẻ sầu não trên mặt cũng chỉ xuất hiện trong phút chốc, rồi nhanh chóng biến mất không thấy nữa.

Chỉ thấy hắn lại rót cho Tả Tiểu Đa một chén trà, nhướng mày thản nhiên nói: “Nếu người bạn nhỏ đã nhận được truyền thừa của Chúc Dung Tổ Vu, lại tự mình đi vào, vậy thì không cần phải vội vàng rời đi... Sau khi đã thưởng thức trà, không biết người bạn nhỏ có hứng thú, nghe ta kể một câu chuyện không?”

“Tiền bối có ý tốt, vãn bối xin kính cẩn lắng nghe.”

Tả Tiểu Đa trả lời ngày càng ‘ngoan’, ngồi đúng khuôn phép, lưng thẳng tắp.

Đối mặt với lão quái vật kiểu này... Một lão quái vật siêu cấp có thân phận có tư cách, có thể ước định với Chúc Dung Tổ Vu, sống cho tới giờ mà vẫn chưa chết, việc duy nhất mà Tả Tiểu Đa có thể làm, đương nhiên chỉ có thể là ‘ngoan’ được bao nhiêu thì ‘ngoan’ bấy nhiêu!

Không thể trêu vào!

Vị này, rất có thể chính là vị đầu tiên... Thật sự không thể trêu vào ở trên ba đại lục và ở dưới Tinh Không hiện tại, đúng chứ?

“Trước đây, từng có Chủ sự giả của Vu tộc tới đây, cũng chính là người đầu tiên mà ta nói tới, người này tên là Hồng Miểu. Người này có thể đi vào đây chính là nhờ cơ duyên trùng hợp, vì rèn luyện mà lạc đường, đúng là gặp may mắn mà tới được đây, khi ấy, Hồng Miểu kia cũng chỉ là một thiếu niên, thực lực cũng chỉ thường thôi.”

Lão giả thản nhiên nói: “Hắn đi sâu vào rừng rậm, rồi bị các cao thủ của Yêu tộc và Ma tộc đuổi giết, dẫn tới bị thương nặng, vì quá hoảng sợ mà vô tình đi vào rừng rậm Thiên Linh, lại được một đám người... Đưa tới chỗ ta.”

“Sau đó ở nơi này của ta, lại có được một phần truyền thừa của Tổ Vu khi trước, cảm thấy bản thân khó mà phù hợp với kiếm đạo thiếu sát phạt chi khí, vì thế đã thu tinh hoa của hư không từ nơi này của ta, tạo ra hai thanh đại chùy, nghênh ngang mà rời đi.”

Bình Luận (0)
Comment