Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1874 - Chương 1872: Kiếp Nạn Trước Đây! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1872: Kiếp nạn trước đây! (2)

“Kể từ đó cho tới nay, không có người thứ hai đi vào trong rừng rậm Thiên Linh nữa. Nếu so sánh với ngươi, thì Hồng Miểu kia có thể tới nơi này là nhờ vào thiên duyên, đi vào bước đường cùng, không phải là có thể, mà là vận mệnh.”

“Mà người bạn nhỏ, ngươi sớm đã bị ước định hạn chế, đã nhận truyền thừa của Chúc Dung Tổ Vu, thì sẽ bị đưa tới nơi này.”

Lão giả thản nhiên cười, nói: “Vì vậy, hai người các ngươi rất khác nhau.”

Tả Tiểu Đa ngây ra một lúc: Hồng Miểu?

Hồng Miểu là ai?

Theo lý mà nói, có thể có được tuyệt thế thiên duyên như vậy, có thể đi ra ngoài từ nơi này của lão giả, hơn nữa lại có được thu hoạch rất lớn, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường, đáng ra phải có danh tiếng lẫy lừng mới đúng!

Nhưng Tả Tiểu Đa đã lục tung tất cả ký ức của hắn, bất kỳ quyển sách nào mà hắn đã xem và vô số truyền thuyết mà hắn đã nghe, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào có liên quan tới ‘Hồng Miểu’.

Chỉ có một chút suy đoán có thể xem là đáng tin: Vừa rồi lão giả có nhắc tới hai thanh đại chùy, vậy thì hẳn là vị Hồng Miểu này sẽ nổi danh nhờ đại chùy, sẽ không phải là Hồng Thủy Đại Vu thiên hạ vô địch ở hiện tại chứ?

Nhưng đây chỉ là suy đoán của Tả Tiểu Đa, không có bằng chứng có thể chứng thực, nên đương nhiên hắn sẽ không nói ra một cách tùy tiện.

Hắn chỉ vờ cầm chén trà lên một cách tùy ý, uống trà một cách ‘trân trọng’, rồi cứ thế mà chiếm lợi một cách quang minh chính đại, tiếp tục nghe chuyện xưa.

“Lâu lắm rồi, thật sự là đã lâu lắm rồi...”

Lão giả hơi ngẩng đầu lên, như đang suy nghĩ, đang nhớ lại.

Đột nhiên Tả Tiểu Đa nghĩ tới một chuyện, buột miệng hỏi: “Hồng Miểu kia đi sâu vào rừng rậm, cuối cùng đi vào trong rừng rậm Thiên Linh, nguyên nhân là vì bị các cao thủ của Yêu tộc và Ma tộc đuổi giết... Như này, như vậy là có Yêu tộc và Ma tộc trong khu rừng rậm này sao?”

Lão giả bị lời nói của hắn cắt ngang suy nghĩ, nên có vẻ hơi không vui, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ đây không phải là chuyện bình thường sao! Ngươi... Bình tĩnh một chút chớ nóng, để ta sắp xếp lại chuyện năm đó một chút... Thật sự là quá lâu rồi, có hơi mơ hồ...”

Nói xong liếc nhìn Tả Tiểu Đa một cái, nói: “Ngươi im lặng chút, đừng có ngắt lời.”

Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ngay ngắn, cầm chén trà lên, uống trà một cách ngoan ngoãn đáng yêu, cùng với đó là vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Đó là ở... Trăm nghìn... Hai mươi... Không đúng, không biết bao nhiêu năm về trước nữa... Thật sự là quá mơ hồ.”

Lão giả tính đi tính lại, cuối cùng cũng từ bỏ, nói: “Ở đây ngày này qua ngày khác, có khi ngủ một giấc đã là mấy năm mấy chục năm, lại ít tiếp xúc với ngoại giới, thật sự là không biết đã qua bao nhiêu năm rồi, trong núi không có ai, trong rừng thời gian trôi qua...”

Trong lời nói đã mất đi sự an nhiên.

Tả Tiểu Đa lén tặc lưỡi, ngoan ngoãn uống trà, rồi nói: “Chuyện đó không quan trọng, tuổi thọ của tiền bối dài, thời gian trôi qua gì gì đó, cũng chỉ là chuyện nhỏ.”

Lão giả gật đầu: “Đúng vậy, chuyện đó không quan trọng, quả thật chỉ là chuyện nhỏ.”

“Còn nhớ khi đó... Khi ta đột nhiên mở ra linh thức… Là Linh Hoàng bệ hạ của bọn ta, đã tiện tay làm phép...”

Lão giả nói: “Vẫn còn nhớ sau khi Linh Hoàng bệ hạ làm phép cho ta, trong linh thức sơ khai, câu nói đầu tiên mà ta nghe được chính là tiếng ngạc nhiên mơ hồ của Linh Hoàng bệ hạ, hắn nói: “Ồ, Mã Trách Thái này, vậy mà lại có khí vận mạnh mẽ như thế, quả là bất ngờ.”

“Ực.”

Tả Tiểu Đa dùng nghị lực mạnh mẽ, cố gắng nuốt ngụm trà xuống bụng – ngụm trà mà suýt nữa hắn đã phun ra, khiến trong bụng lại nổi lên một trận sóng to gió lớn, suýt nữa thì cười thành tiếng.

Mã Trách Thái?

Nếu ta hiểu đúng, thì hẳn là rau sam?

Lão giả có tấm lòng rộng mở ở trước mắt này, nguyên thân lại là thứ này sao?

Quả nhiên là ‘người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán, cũng như nước biển không thể dùng đấu mà đong’.

Nhưng cho dù là Mã Trách Thái hay là rau sam, thì cũng đều là loại rau dân dã bình thường nhất, phổ biến nhất, đúng chứ?

Uhm, nói chung là một khi trí tuệ được khai mở, lại cộng thêm sự rèn giũa, tu luyện qua vô số năm tháng, không phải có câu nói kia sao, đứng ở đầu ngọn gió, heo cũng có thể bay lên...

Ngoài mặt Tả Tiểu Đa tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng trong lòng không biết đã khinh bỉ đến đâu rồi...

“Vẫn còn nhớ khi đó, chính là cửu tộc đại chiến, tấn công lẫn nhau, khiến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt tối tăm...”

Lão giả nói trong sự hồi tưởng: “Đầu tiên là Long Phượng, Kỳ Lân, ba nghìn Ma Thần, đánh tới mức thiên sầu địa thảm, sinh linh im bặt... Tới sau này, Yêu tộc thừa thế quật khởi, hai vị Yêu Hoàng thống nhất Yêu đình, tự xưng là Thiên Đình, đứng trên các tộc, ngạo thị quần sài.

“Hẳn là các tộc khác đều yếu hơn Yêu tộc đang như mặt trời ban trưa một bậc, hoặc là hơn một bậc. Như Ma tộc ngông cuồng tự tham gia vào hạo kiếp Long Hán, khiến tinh anh trong tộc ngã xuống vô số, nhưng lại không tức giận khi Yêu tộc đứng trên Chư Thiên chi đỉnh, cũng không tranh đoạt với Yêu tộc, đây cũng là tộc thê thảm nhất, gần như bị đánh cho tan tành, cũng chỉ có Đạo tộc là còn có thể chống lại. Còn những tộc khác, ngay cả Tây Phương tộc cũng bị đánh cho tan tác liên tục, không dám tiến vào xâm phạm biên giới.”

“Sau trận chiến đó, Linh tộc bọn ta rút lui tiến vào rừng Thiên Linh, từ đó ở ẩn, không tham gia nữa.”

“Sau đó, Vu tộc lấy địa kháng thiên, tranh đoạt vị trí chủ thiên địa với Yêu tộc, thật sự là đã đánh cho thiên địa vỡ nát, nhật nguyệt tàn lụi, sau đó không biết như thế nào mà Ma tộc, Tây Phương tộc, Linh tộc, Hồn tộc, Nhân tộc...vân vân, cũng bị cuốn vào...”

“Vào thời điểm khai chiến, ta cũng chỉ là một cây cỏ nhỏ vừa sinh ra linh thức không lâu... Nhưng có một ngày, khi Linh tộc bắt đầu tham chiến, đột nhiên Linh Hoàng bệ hạ lại gọi ta tới.”

“Khi đó, ở bên cạnh Linh Hoàng bệ hạ, còn có Thủy Vu Cộng Công đại nhân và Thổ Vu Hậu Thổ đại nhân.”

Bình Luận (0)
Comment