Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1892 - Chương 1890: Nhận Định Nhân Quả (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1890: Nhận định nhân quả (2)

Nhưng vẫn phải đi hỏi một chút để chứng tỏ hắn vô cùng tôn trọng người bạn đồng hành này!

“Tiểu Long, ta có nên đồng ý không, ngươi nói xem?” Tả Tiểu Đa nghiêm túc trịnh trọng mà hỏi.

Mặc dù hiện tại lòng tham của hắn đã tràn ra ngập trời, nhưng nếu Tiểu Long thật sự không đáp ứng thì Tả Tiểu Đa vẫn sẽ lựa chọn cự tuyệt.

Bởi vì Tiểu Long tuy rằng cũng rất tham lam, có lúc sẽ còn tham lam hơn cả hắn, nhưng loại linh vật vận khí thuần khiết này thường cảm nhận được tiền đồ hay cảm ứng được vận mệnh lưu chuyển, thường sẽ nhạy cảm đến mức mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu Long có chút do dự nói: “Lão đại, ta rất muốn nói với ngươi rằng không nên đồng ý. Nhưng lão nhân này lại bỏ ra nhiều thứ tốt như vậy, từ chối thật sự là không thể nào, một khi ngươi từ chối sẽ gây ra cản trở lớn cho thành tựu ngài đạt được trong tương lai, nếu để mất đi cơ hội lần này, cho dù sau này ngươi có thành tựu rực rỡ hơn người thì cũng đã rất lâu rồi, mà bây giờ cái chúng ta cần làm là tranh thủ thời gian.”

“Từ đầu đến cuối chỉ có bỏ ra thì mới nhận lại được hồi báo xứng đáng! Nhưng mà...... những phiền phức trong tương lai trừ việc không thể tránh được thì thậm chí sẽ còn nhiều hơn thế, nói đi nói lại cũng vậy, chỉ có bỏ ra mới nhận được hồi báo xứng đáng!”

Miệng Tả Tiểu Đa có chút run rẩy.

Câu nói này của ngươi nói cũng như không, không phải ta do dự cũng là vì việc này hay sao...

“Lão đại ngài vẫn là tự mình quyết định đi!”

Tiểu Long áy náy nói: “Lấy hay bỏ cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, hiện tại thực lực của ta...... Còn quá yếu... Biến cố trước mắt này hay việc lựa chọn tương lai tiền đồ của lão đại ra sao đều thuộc quyền định đoạt của ý trời, hiện tại ta còn rất xa mới có thể đạt được mức độ cao như vậy...”

Tả Tiểu Đa càng thêm rối rắm.

Nếu Vạn Dân Sinh nói ra chỉ có vài người hay một phần nào đấy, có thể Tả Tiểu Đa không cần đối phương đưa ra điều kiện mà đã trực tiếp đáp ứng.

Nếu nói điều này với Tả Tiểu Đa là một người khác thì có lẽ Tả Tiểu Đa sẽ không quan tâm có thể làm được việc ấy hay không mà đã sớm đồng ý rồi.

Có thể làm được nhưng lại không làm, còn có việc giở thói lật lọng đủ việc, Tả Tiểu Đa ta cũng không phải chưa từng làm đến. Đến lúc đó chơi xấu là được rồi...

Nhưng đối mặt với một lão nhân tôn kính như vậy, Tả Tiểu Đa không muốn dối lừa hắn bất cứ điều gì.

Đồng ý thì nhất định phải làm được.

Không đồng ý, bản thân chính là có suy tính riêng.

Mà Tả Tiểu Đa còn có chút hiểu biết rằng: Với tu vi đã đạt tới độ thông thiên của đại năng giả này thì việc Vạn Dân Sinh chủ động đưa ra lần đánh cược này với mình, hơn nữa còn chú trọng việc này như vậy đã chứng tỏ rằng Vạn Dân Sinh đã tiên đoán được điều gì hoặc có thể là đã xác định được việc gì đó.

Bản thân hắn hẳn là có thể đi đến bước đường kia.

Việc này, là không thể nghi ngờ.

Nếu không thì Vạn Dân Sinh cũng sẽ không nói ra việc này một cách trịnh trọng như vậy.

Có một số việc mà đối phương thấy được nhưng bản thân lại không thể thấy rõ được, với tình huống như hiện tại mà nói thật sự vô cùng bất công.

Nhưng là, việc ngậm bồ hòn này, lại ăn chắc hơn cả.

Bởi vì Vạn Dân Sinh tuyệt đối sẽ không giải thích nguyên nhân sâu xa trong đó.

Mà câu nói nỗ lực mới có hồi báo xứng đáng của Tiểu Long, ngượi lại cũng khiến Tả Tiểu Đa đắn đo suy nghĩ, cho mình nhiều thứ tốt đến thế, chẳng những có thể làm tu vi của mình mạnh lên nhanh chóng còn có thể rút ngắn thời gian tu luyện để nâng cao thực lực của bản thân mà bây giờ thời gian lại không phải là thứ mình vẫn luôn thiếu hay sao?!

Lẽ nào việc bản thân hắn sẽ nhảy xuống cái hố này đã được định sẵn?!

Vạn Dân Sinh nhìn Trái Tiểu Đa chăm chú, nhìn thấy sắc mặt hắn ngày càng trở nên phức tạp thì cực kỳ áy náy mà nói:

“Tiểu hữu, ta biết ta làm vậy quả thật là đang làm khó ngươi cũng như có ý ép buộc ngươi, nhưng ta thân là người duy nhất của Linh tộc còn tồn tại ở thế giới này, cũng là người duy nhất có thể tiếp nhận nhân quả cùng ngươi...... Ta bắt buộc phải đánh cược lần này!”

“Tựa như năm đó, hai đại Tổ Vu của Vu tộc là Cộng Công Hậu Thổ đi vào Linh tộc ta hứa hẹn với ta, vì chúng sinh là đoạn đi một tia hi vọng sống!”

“Ta hiểu được suy tính của Vạn Lão.”

Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Trận đánh cược cùng nhân quả lần này ta sẽ nhận lấy, ta sẽ đồng ý với ngài!”

“Đa tạ tiểu hữu thành toàn.”

Mắt Vạn Dân Sinh lộ ra vẻ mừng rỡ.

Sắc mặt hắn giờ phút này như đã bỏ xuống được gánh nặng trong lòng.

“Vạn lão, ngài khách sáo rồi.”

Tả Tiểu Đa cười khổ một tiếng, nói: “Không nói đến những thứ tốt mà ngài cho lớn đến cực điểm, ta căn bản là không có khả năng từ chối. Chỉ nói đến việc tiền bối từ đầu đến cuối đều là thương lượng với ta, không ỷ vào thực lực cường đại mà bắt ép, điều này đã là một nhân tình cực lớn rồi!”

“Lấy thực lực của tiền bối, ép vãn bối đồng ý, thậm chí là lập lời thề thiên đạo, thực sự không phải là chuyện khó gì. Dù sao thì mạng của ta hiện giờ đang ở ngay đây, không thể không thỏa hiệp.”

Tả Tiểu Đa cười nói: “Tiền bối quang minh lỗi lạc, nếu không phải vãn bối đã chịu phần trách nhiệm tương đương mà trái lại còn không thể nói được gì.”

Vạn Dân Sinh hoàn toàn yên lòng, cười ha ha nói: “Tiểu hữu mới là quang minh lỗi lạc, lão phu ngược lại có chút thẹn với bốn chữ này.”

“Vạn lão trạch tâm nhân hậu, đối xử tốt với mọi người, công đức vô lượng nên mọi việc đều thuận lợi.”

“Vậy, chúng ta một lời đã định?”

“Một lời đã định!”

Tả Tiểu Đa nói: “Có cần phải lập lời thề thiên đạo không?”

Vạn Dân Sinh cười ha ha: “Quân tử nhất ngôn, cần chi ràng buộc? Vả lại, tâm này ở chỗ ta và ngươi, thiên đạo sao đủ để nhờ cậy.”

Tả Tiểu Đa nở nụ cười.

Không nói đến đạo tâm vững chắc gì đó, nhân quả tuần hoàn cũng không dễ gì vi phạm, nhưng chỉ nói đến sự tín nhiệm này thôi cũng đủ để Tả Tiểu Đa cực kỳ thoải mái rồi.

Bình Luận (0)
Comment