Hơn nữa, hai câu nói vừa nãy của Vạn Dân Sinh cũng khiến cho Tả Tiểu Đa bỗng nhiên có một loại cảm giác bừng tỉnh ngộ.
Thậm chí khiến hắn cảm thấy, cho dù không có những điều kiện kia, chỉ cần một câu nói mà Vạn Dân Sinh thuận miệng nói ra thôi cũng đã hoàn toàn đáng giá rồi.
“Tâm này ở chỗ ta và ngươi, thiên đạo sao đủ để nhờ cậy.”
Tả Tiểu Đa lặp lại câu này, chỉ cảm thấy dường như con đường tu đạo trước mắt rộng mở vô hạn một lần nữa.
Đó là một con đường mênh mông, hoàn toàn không có điểm dừng!
Nối thẳng đến phương xa vô biên vô tận!
Lời Vạn Dân Sinh nói là: “Tâm này ở chỗ ta và ngươi, thiên đạo sao đủ để nhờ cậy.”
Nhưng Tả Tiểu Đa lại nghe ra được một ý nghĩa khác từ trong câu nói này.
“Tâm này chỉ ở chỗ ta, thiên đạo sao đủ để nhờ cậy.”
Khoảnh khắc này, cơn sóng trong lòng hắn bất chợt xao động, tâm cảnh cũng theo đó mà sinh ra thay đổi không rõ, dường như... có chút không giống với trước đây.
Một cỗ khí tức ngộ đạo không tên tản ra dày đặc từ trên người Tả Tiểu Đa.
Lúc Vạn Dân Sinh tận mắt nhìn thấy một màn này cũng ngây ngẩn cả người.
Đây là... sao lại... sao lại đột nhiên ngộ đạo rồi?
Ta... vừa nãy nói gì?
Loại đột phá tâm cảnh này, thời gian duy trì đều rất ngắn ngủi, gần như chính là trong một cái chớp mắt! Vì vậy mới có cách nói, ánh sáng lóe lên.
Vạn Dân Sinh yên tĩnh chờ đợi, trên mặt đều là ý cười thản nhiên.
Tâm cảnh quả thật là được tăng lên, nhưng phần tăng lên này phải đợi đến sau khi ra ngoài, vào lúc bước chân vào thế giới hồng trần một lần nữa mới có thể thật sự cảm nhận được tâm cảnh của mình không giống trước đây.
Ở nơi đây thì không thể cảm nhận được.
Nơi này, hoặc là trên địa giới hòa bình nhất, không có tranh đấu hỗn loạn nhất trên thế giới!
Rất lâu sau, Tả Tiểu Đa mở mắt ra, nói ra mấy chữ từ tận đáy lòng: “Trời cao đất rộng.”
Trong mắt Vạn Dân Sinh một lần nữa hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ tên nhóc này ngay tại đây đã có cảm ứng rồi?
Đây... thật không đơn giản!
Tả Tiểu Đa quay đầu, thân thiết nói: “Vạn lão, ngài vừa nói ta có một cái dị bảo động thiên có thể điều chỉnh khống chế thời gian? Sao ngài lại nhìn ra được?”
Vạn Dân Sinh trừng mắt.
Tên nhóc này, cái khác đều tốt, tài mạo xuất chúng, ngộ tính hơn người, tâm tính trí tuệ không có cái nào là không tốt, chỉ là có phần hơi quá thực tế.
Vừa mới xác định ràng buộc nhân quả với nhau xong, hắn liền bắt đầu đòi chỗ tốt rồi. Vội vội vàng vàng liền bắt đầu đòi nợ rồi...
Làm như sợ mình không đưa cho hắn vậy, lão phu là cái loại người nói lời không giữ lấy lời sao.
Tự dưng cảm thấy lời hứa hẹn ban nãy của mình có phải có chỗ nào đó không thỏa đáng không?
Tính cách của tên nhóc này rất dễ hiểu, chỉ cần khiến hắn cảm thấy yên tâm thoải mái, vậy thì hắn có thể dọn sạch tất cả mọi thứ ở nơi này!
Bây giờ, giống như... hắn thật sự cảm thấy yên tâm thoải mái khi lấy đồ ở chỗ này, yên tâm thoải mái khi đòi lão phu chỗ tốt rồi...
Có cảm giác không ổn nha.
“Ngươi vào phòng luyện công thì lập tức không thấy một khí tức nào nữa, đây cũng quá rõ ràng rồi. Lần đầu tiên ta không chú ý, đại khái là an nhàn quá lâu rồi, lại chưa từng cố ý giám sát ngươi, nhưng ngươi không rõ tung tích liên tục hai lần, lấy tu vi của ngươi mà kết luận, trừ trên người ngươi có dị bảo loại động thiên ra thì không có khả năng nào mà ngươi có thể biến mất không một tiếng động như vậy cả!”
“Đây cũng là tai họa ngầm lớn nhất khi ngươi gặp phải cao thủ khi hành tẩu giang hồ sau này.”
“Vâng, ta hiểu rồi...”
Tả Tiểu Đa là thật sự hiểu rồi.
Không nói đến cái khác, chỉ nhắc đến lần Vu Minh truy sát này đã có thể thấy được một ít.
“Còn có... cái gọi là dị bảo loại động thiên này, không giấu gì Vạn lão ngài, danh từ dị bảo loại động thiên này là lần đầu tiên ta nghe thấy, ngài có thể nói tỉ mỉ hơn một chút không, còn có điều chỉnh khống chế thời gian gì đó lại là cách nói như thế nào. Cái gọi là dị bảo loại động thiên đều có loại chức năng này sao?”
“Đương nhiên không phải, không gian trang bị cơ bản có thể chia thành mấy loại, không gian trữ vật cấp thấp nhất nhỏ hẹp, hơn nữa còn không có chức năng điều chỉnh thời gian, có nghĩa là nó chỉ có chức năng trữ vật, thường có hình dạng túi, cũng chính là túi trữ vật.”
“Loại tiếp theo là loại có thể làm ngưng dòng chảy thời gian, không gian trữ vật cũng tương đối lớn hơn, bời vì không gian thời gian ở bên trong không lưu chuyển. vì vậy, khi bỏ vào như thế nào thì lúc lấy ra vẫn như vậy, nó tự nhiên phải cao cấp hơn cái kia, thường ở dạng giới chỉ, cũng chính là nhẫn trữ vật.”
“Mà trang bị không gian cấp cao hơn nữa... ừm, cấp cao hơn nữa thì không nên hình dung như trang bị, nên gọi nó là pháp bảo. Không gian bên trong rộng lớn, tự hình thành một không gian riêng biệt, chính là một tiểu thiên thế giới khác độc lập với thế giới bên ngoài. Vì vậy mới có cách gọi là động thiên. Loại pháp bảo này ở thời Thái Cổ thường hay thấy, về cơ bản thì mỗi vị tu giả thượng vị đều sẽ luyện một động thiên như vậy, thế nhưng cho đến ngày nay, có lẽ tương đối hiếm thấy!”
Tả Tiểu Đa nghe đến mê mẩn, thăm dò nói: “Ngài nói dị bảo loại động thiên này rất thường thấy ở thời Thái Cổ, đây cụ thể là như thế nào?”
Vạn Dân Sinh cũng không chần chờ, giải thích một cách cặn kẽ: “Đại năng giả thời Thái Cổ, tự mở không gian, coi là động phủ của chính mình, chẳng qua lúc bình thường, quả thực không đáng là gì cả... thật ra dị bảo trên tay ngươi, nghiêm khắc mà nói thì vốn dĩ chỉ là một trang bị trữ vật cấp thấp mà không gian lại lớn, có thể chứa được người bên trong mà thôi. Nó vốn chỉ là thiên tài địa bảo bình thường, nhưng ngươi lấy thần hồn làm vật dẫn, luyện hóa nó một cách triệt để, sau đó nó lột xác, rồi lại dung hợp cực kỳ nhiều thiên tài địa bảo, thậm chí là địa khí địa mạch mới khiến nó sinh ra lột xác về bản chất, đúng không?”
Tả Tiểu Đa cực kỳ sợ hãi, phục sát đất nói: “Điều này mà ngài cũng có thể nhìn ra được?”