Vạn Dân Sinh chỉ một câu mà lại có thể nói ra được bản chất của Diệt Không Tháo, thậm chí lý do nó lột xác cũng nói đúng đến tám chín phần, chỉ thiếu mỗi chỉ ra sự tồn tại của tiểu long nữa thôi, Tả Tiểu Đa có thể không ngạc nhiên sợ hãi sao?
Vạn Dân Sinh nói: “Những thứ này đều là những chi tiết vụn vặt, chỉ cần có tuổi một chút hoặc có kiến thức một chút, thậm chí không cần nhìn, chỉ cần đoán một lần là đoán trúng.”
“Cảnh giới tu vi hiện nay của ngươi, lại thêm thủ đoạn này, quả thực có thể làm đến thần không biết quỷ không hay. Gặp được kẻ yếu, hoặc những người không mạnh hơn ngươi bao nhiêu thì không thể phát hiện ra ngươi được, chỉ có thể bị ngươi đùa giỡn tùy ý...”
“Nhưng nếu gặp phải tu giả đỉnh cấp, chỉ cần nắm rõ được được lúc nào ngươi biến mất thì bọn họ có thể xác định được vị trí của ngươi. Dù cho dị bảo của ngươi có tương liên với thần hồn của ngươi thì cũng không giải quyết được vấn đề gì cả, thậm chí có khả năng còn hỏng bét hơn. Bọn họ một khi làm loạn vị trí dị bảo của ngươi, rồi bổ sung thêm một đòn công kích vào thần hồn của ngươi, thần hồn dị bảo của ngươi vượt qua giới hạn chịu đựng, không những dị bảo bị hủy mà thần hồn của ngươi cũng bị diệt. Đó chính là thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục!”
“Vì vậy trong mắt ta, con át chủ bài này của ngươi quá yếu.”
“Đây là nguy cơ đủ để mất mạng.”
Vạn Dân Sinh nhàn nhạt cười: “Ngày trước ta có nhắc đến sẽ giúp ngươi hoàn thiện một chút, thực ra cũng không thiếu suy xét việc sợ ngươi chết yểu giữa đường... bởi vì một khi gặp phải loại tình huống đó, người ta sẽ tuyệt đối không dễ dàng cho phép ngươi chạy ra một lần nữa.”
Tả Tiểu Đa ngượng ngùng cười: “Vậy lát nữa phiền ngài rồi, không biết sau khi ngài hoàn thiện xong thì sẽ được tăng lên những gì?”
Hứ, thì ra còn có ý sợ ta đi đêm lắm có ngày gặp ma, ngày nào đâm phải một thanh sắt cứng, chơi hết cái mạng nhỏ!
Vạn Dân Sinh mỉm cười: “Cái khác ta không dám đảm bảo, ta giúp ngươi hoàn thiện đến ít nhất tu giả có tu vi Bán Thánh trở xuống sẽ hoàn toàn không nhìn ra được vết tích của dị bảo bên người ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi gặp phải tồn tại cấp bậc chúa tể chân chính giữa thiên địa thì vẫn sẽ không thể che giấu được như cũ... chi tiết này, ngươi vẫn cần phải chú ý.”
Tả Tiểu Đa nói: “Sao ngài cứ luôn đề cao ta như vậy, cường giả cấp bậc chúa tể kia nào có thể tùy tiện gặp được? Cho dù ta có muốn gặp, sợ rằng người ta cũng không thèm để ý đến ta... Đúng rồi, xin hỏi có bao nhiêu người như vậy?”
Vạn lão nhăn mày nói: “Từ trước đến nay, hình như không hơn mười người thì phải.”
“Vậy thì chắc chắn không sao.” Tả Tiểu Đa không lo lắng nói: “Nhân vật như vậy tuyệt đối không thể dễ dàng gặp được, cho dù có gặp được đi chăng nữa thì ta cũng sẽ cẩn thận hơn.”
Vạn Dân Sinh cười ha ha nói: “Thật không biết nên hi vọng tu vi của ngươi tăng tiến nhanh một chút hay chậm một chút nữa, dù sao tu vi không đến, chỉ sợ cả cuộc đời này cũng là không có hy vọng gặp được những đại năng cấp bậc đó. Nhưng nếu bọn họ muốn gặp ngươi thì chỉ cần một ý niệm.”
“Trước không nói chuyện phiếm nữa, ngươi hãy đem đồ vật của ngươi ra đây đi.” Vạn lão nói.
Tả Tiểu Đa gật đầu, trực tiếp lấy Diệt Không Tháp ra.
Đồ chơi này đã nối liền với thần hồn của Tả Tiểu Đa, không phân biệt bên này bên kia, vừa động ý niệm, pháp bảo lập tức hiện ra.
“Quả nhiên đã là linh bảo sơ kỳ! Thật là cũng đã là một bảo bối rất tốt.”
Cả mặt Vạn lão nhân lộ ra vẻ hòa ái, mỉm cười tán thưởng một câu rồi cùng Tả Tiểu Đa tiến vào Diệt Không Tháp.
Trong một nhoáng vừa tiến vào, đột nhiên cả người cứng đờ lại!
Sự cứng đờ trong chớp mắt này, cho dù là một thân tu vi triệt để thông thiên của hắn cũng không thể nào khống chế được nổi!
Tu dưỡng hơn triệu năm, tâm cảnh cốn đã sớm bất động như núi, trong một khắc này, toàn bộ đều vỡ nát.
Cả người cứng đờ, run rẩy, hai mắt suýt chút nữa đã lòi ra khỏi vành mắt.
Mình đã nhìn thấy cái gì?
Đây là đã nhìn thấy cái gì vậy?
Lúc này Vạn Dân Sinh thậm chí còn không dám tin vào mắt mình.
Chính vào lúc hắn vừa bước vào, trước mắt đột nhiên lóe lên kim quang, Tiểu Tiểu bay lên từ trên mặt đất, nó nhanh chóng bay một vòng quanh người Vạn Dân Sinh sau đó dừng ngay trước mắt hắn, đôi mắt tròn vo của nó nhìn Vạn Dân Sinh, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, trong đó còn có mấy phần thân thiết không biết từ đâu ra.
Tâm hồn bé nhỏ của Tiểu Tiểu có hơi hoang mang, dường như là cảm thấy ông lão râu trắng xóa này rất tốt, rất dễ gần, rất khiến cho người ta yêu thích. Từ trong nội tâm, nó cảm thấy có chút thân cận.
“Chiếp chiếp.”
Đôi mắt của Tiểu Tiểu chuyển động, chần chừ vỗ một bên cánh, nhìn Vạn Dân Sinh từ trên xuống dưới sau đó nó bay xuống đứng trên mặt đất, từ dưới nhìn lên Vạn Dân Sinh, sau đó chuyển ra đằng sau nhìn bóng lưng Vạn Dân Sinh.
Cuối cùng lại quay về trước mặt Vạn Dân Sinh, dừng ở giữa không trung cố gắng quan sát.
“Chiêm chiếp.”
Tiểu Tiểu lưỡng lự kêu một tiếng.
Căn bản là không quen biết, sao lại có cảm giác thân thiết nhỉ?
Điều này khiến cho bổn Kim Ô có hơi mờ mịt đấy.
Vù.
Tiểu Tiểu vỗ cánh, nó thử bay đến trên vai Vạn Dân Sinh, ba cái chân hơi co quắp bất an của nó nhảy lên, sau đó hình như là cảm thấy chỗ này rất an toàn vì vậy thuận thế đứng luôn trên đầu vai Vạn Dân Sinh rồi bắt đầu lim dim…
Vạn Dân Sinh ngây ra nhìn Tiểu Tiểu.
Tả Tiểu Đa cũng ngây ra nhìn Tiểu Tiểu.
Trừ bản thân hắn thì trước giờ chưa từng thấy Tiểu Tiểu bày ra vẻ thân thiết như vậy với bất kì người nào.
Còn chưa chào hỏi “người mẹ” này của nó một câu mà đã trực tiếp bay đến trên vai Vạn Dân Sinh rồi.
Đây là có người mới nên quên luôn người cũ đúng không?
Bắt nó lại, đánh vào mông một trận.
Vạn Dân Sinh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa, hắn đè thấp giọng, trong giọng nói tràn đầy kinh hãi và do dự, hỏi: “Thất, Thất Thái tử?”
Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt, liều mạng chống chế: “Thất Thái tử gì chứ, đây là rõ ràng là con của ta.”
Dường như là để chứng minh cho câu nói này của Tả Tiểu Đa, Tiểu Tiểu ngẩng đầu, ngọt ngào gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”
“Ơi.” Tả Tiểu Đa cười vô cùng vui vẻ.
Hóa ra không phải có người mới là quên luôn mẹ, tốt lắm.
Trong lòng được an ủi.