Phản chiếu lại đầu trọc của Tả Tiểu Đa, phát ra muôn ngàn tia sáng!
Chiếu sáng bóng tối!
Nhất là trong rừng rậm ma tộc lờ mờ này, hóa trang của Tả Tiểu Đa bây giờ, có mấy phần khá giống Phật Đà giáng thế uy nghiêm hoa lệ!
Thiên Phật giáng thế, quần ma lui về!
Cảnh tượng trước mắt biến đổi to lớn, suy nghĩ của cao thủ Phi Thiên ma tộc đối diện xoay chuyển như điện, không khỏi nhớ đến truyền thuyết đã lâu, hình như có ghi chép như vậy….
Hình như là…
Một…. thứ gì đó rất mạnh mẽ?
Trong mắt không khỏi xuất hiện sự kinh ngạc ngờ vực bất định: “Ngươi.... ngươi là người của Tây Phương giáo?”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa như bình thường, trong lòng cũng giật mình: Tây Phương giáo?
Nhưng nghĩ đến đầu trọc của mình, lập tức bừng tỉnh trong lòng, chắp tay trước ngực, niệm phật một tiếng: “A di đà phật.... không ngờ, ở trên đại lục này, lại còn có ngươi biết uy danh Tây Phương giáo, thí chủ, có duyên với giáo của ta!”
“Thí chủ nói không sai, ta chính là đại đệ tử thứ hai dưới tọa của đại giáo chủ Tây Phương giáo, ta, Đa Đa Như Lai!”
Trên người Tả Tiểu Đa càng tỏa ra bảo quang, bảo tướng trang nghiêm, phối hợp với dáng người của hắn vốn đã cực kì xuất chúng, tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng rực rỡ, thật sự là trong sạch như băng không nói ra, pháp tướng từ bi nói không hết.
“Phật ta từ bi, thiện tai thiện tai.” Tả Tiểu Đa mặt mày hiền từ niệm phật một tiếng.
Đối phương nhìn dáng vẻ bảo tướng uy nghiêm, nghe được phật hiệu từ bi, cũng sảng khoái tâm hồn, thấy mà vui, nhưng lại thấy sau lưng, máu tươi hợp lại hơn trăm dặm, không nhịn được chân mày co giật từng hồi!
Từ bi?
Ngươi thật sự là.... quá từ bi rồi....
Ừm, hắn vừa nói cái gì, nói thí chủ có duyên với giáo ta, lời nào sao mà nghe quen tai như vậy?
Trời ơi, lẽ nào là ba câu nổi tiếng gì đó trong thoại bản truyền kì?
Có phải.... có phải là ta đã trúng chiêu không?!
Trên không.
Vô Độc Đại Vu đã dừng lại quan sát một lúc gần như vui vẻ muốn phát ra tiếng.
Hắn cũng vừa đến không lâu, lại tận mắt chứng kiến Tả Tiểu Đa và ma tộc Phi Thiên đó liều mạng một trận.
Kinh sợ nhìn một màn này, Vô Độc Đại Vu suýt nữa kinh sợ kêu không ra tiếng.
Đây là Tả Tiểu Đa sao?
Suy cho cùng, mấy ngày trước, Tả Tiểu Đa vẫn bị một đám Quy Huyền truy giết ở Vu tộc, Vô Độc Đại Vu tự cho rằng biết rất rõ thực lực của Tả Tiểu Đa nông sâu thế nào!
Tên này quả thực không tầm thường, Ngự Thần chiến Quy Huyền, thậm chí có thể chiến thắng rất nhiều tu giả cảnh giới Quy Huyền, nhưng vẫn dừng ở đây, vẫn khó địch nổi người trong Phần Thân Lệnh liên tục tự bạo.
Ngoài ra chỗ Chúc Dung truyền thừa bất ngờ mở ra, lúc này hơn phân nửa đã mất mạng!
Nhưng bây giờ xem ra, Tả Tiểu Đa lúc này, đã có thể chính diện đối chiến Phi Thiên rồi?! Hơn nữa còn là Phi Thiên cao giai?
Cmn không phải đang kể chuyện cười phải không?
Mới có mấy ngày?
Nhưng mà khiến Vô Độc Đại Vu cảm thấy kì lạ nhất, thậm chí có chút xúc mục kinh tâm, lại là hai thanh chùy trong tay người nào đó... sao càng nhìn càng thấy quen mắt nhỉ, sao càng nhìn càng thấy giống chùy của lão đại Hồng Thủy nhỉ?
Nhưng cũng không đúng, chùy của thằng nhóc này, cho dù phần đầu, tạo hình... chả có chỗ nào giống Thiên Hồn Mộng Yểm chùy, sao có thể nhìn ra điểm tương đồng, cũng không nói rõ được!
Cuối cùng hắn đến chậm một bước, không nhìn thấy trước đó Tả Tiểu Đa dùng Thiên Hồn Mộng Yểm chùy đại phát lợi thị, bằng không, với nhãn lực của Vô Độc Đại Vu, e rằng nhìn một cái đã nhận ra.
Mà sở dĩ có thể cảm thấy quen thuộc, nhưng vì cường giả cấp độ Đại Vu, sớm đạt đến cảnh giới thân tâm hồn ba cái quy về một, nhìn mọi vật, sẽ luôn ở trong vô ý hữu ý nhập vào tâm nhãn.
Nếu tinh thần thuần khiết, tâm nhãn quan sát, lúc này Cửu Cửu Miêu Miêu chùy hiện ra, tự có ảo ảnh của Thiên Hồn Mộng Yểm chùy, không giống mới là lạ đó!
Hơn nữa đã nói nhiều lần, Vô Độc Đại Vu thật sự cảm thấy kinh ngạc từ đáy lòng về thực lực của Tả Tiểu Đa!
Vô Độc Đại Vu nhìn ra Tả Tiểu Đa bây giờ đã đột phá Quy Huyền, nếu chỉ dừng lại ở việc có thể đối chiến với Phi Thiên bình thường, thì Vô Độc Đại Vu cũng sẽ không có kinh ngạc gì, mọi người đều là thiên tài, vốn có sẵn năng lực chiến đấu vượt cấp, thứ hạng lại có đột phá.
Không có gì đáng nói.
Nhưng bây giờ, đấu với Tả Tiểu Đa lại là tu giả Phi Thiên cao giai, cao thủ cấp độ Phi Thiên ma tộc thực đánh thực! Hơn nữa, là loại Phi Thiên cao giai nền tảng thâm hậu!
Đây có chút.... không hợp chuẩn mực!
Vì sao, vì sao trong thời gian ngắn ngủi Tả Tiểu Đa có thể tiến bộ nhiều như vậy!?
Cả quá trình Vô Độc Đại Vu gần như đều đi theo Lệ Trường Thiên, nhìn thấy tiến độ tu vi của đám người Thần Vô Tú, Sa Điêu.
Những đệ tử tinh anh của Vu tộc tiến vào khu vực Tổ Vu truyền thừa, mặc dù mỗi người đều vì đợt rèn luyện này, tất cả đều tăng lên, nhưng vẫn không thấy kết quả ngay, tăng vọt một bước lên mây, cũng là nói vẫn không đến kịp biến lợi ích của Tổ Vu truyền thừa thành của mình!
Nhưng tương tự Tả Tiểu Đa tiến vào khu vực Tổ Vu truyền thừa, lại có tiến triển kinh người như vậy, chẳng lẽ không khiến Vô Độc Đại Vu sợ hãi?!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Vô Độc Đại Vu đột nhiên thay đổi: “Đây chẳng lẽ không phải nói, Tả Tiểu Đa mới là người truyền thừa Tổ Vu Chúc Dung chân chính sao?!”
“Tổ Vu truyền thừa, bị một thằng nhóc nhân loại giành được?”
Vô Độc Đại Vu cảm thấy giống như mình vừa bị dẫm phải một đám phân chó, mà dẫm xong còn phải khen dẫm hay lắm.
Đây là chuyện gì.
Bên dưới, dù Tả Tiểu Đa giả thần giả quỷ thế nào, nhưng thần niệm đối phương vẫn rõ ràng, cũng không quan tâm rốt cuộc hắn thuộc nhân tộc hay là Tây Phương giáo, cho dù thân phận gì cũng được, hắn giết chết nhiều ma tộc cũng là sự thật....
Nợ máu ngất trời, cho dù thế nào cũng không thể xóa bỏ một cái như vậy.
Hơn nữa cao thủ Phi Thiên ma tộc này tự khoe khoang thân phận, không đồng ý để một đám người vây đánh Tả Tiểu Đa, chỉ dừng ở lấy ra hai cây Lang Nha Bổng mới khai chiến lần nữa với Tả Tiểu Đa, đã là tình thế bắt buộc.
Chỉ là binh khí bản mệnh Lang Nha Bổng này nói cái gì cũng không đồng ý cầm ra lại.