Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1936 - Chương 1934: Hắn Vẫn Là Đứa Trẻ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1934: Hắn vẫn là đứa trẻ

Tất cả người Ma tộc đối diện, mặt ai cũng tái mét.

Dù là sáu vị trưởng lão cũng phẫn nộ đầy mặt.

Hắn vẫn là đứa trẻ?

Sao nghe câu này lại muốn đánh người như vậy chứ?

Bây giờ các ngươi biết nói chúng ta có chút phong độ, nếu chuyện này xảy ra ở Vu tộc các người, ta muốn xem xem thử phong độ các ngươi ở đâu!

“Băng Minh Đại Vu, chúng ta tôn kính ngươi, tôn kính ngươi là cường giả đương thế, nhưng các ngươi cũng không thể hiếp người quá đáng như vậy, mở miệng nói mò như vậy chứ?”

Chỉ nghe vị Băng Minh Đại Vu này nói: “Đại trưởng lão, ngươi nói câu này kỳ kỳ, sao thành ta ức hiếp các ngươi? Sao thành ta mở miệng nói mò, ngươi kinh thường ta?”

Lời cuối cùng thật sự là bẻ lái đỉnh cao, ma xui quỷ khiến… đầy sáng tạo?

Phía đối diện, đám người Đại trưởng lão Ma tộc tức muốn vẹo mũi.

Chúng ta nói cái gì, xem thương ngươi?

Chẳng phải chúng ta nói sự thật sao?

Chẳng lẽ ngươi không mở miệng nói dối à, chúng ta đều là người điếc sao?

“Nào có, Đại Vu.” Đại trưởng lão miễn cưỡng đè cơn giận xuống nói: “Chúng ta mãi là hữu nghị…”

Vị Băng Minh Đại Vu này nói: “Đương nhiên luôn hữu nghị, nếu không hữu nghị, sao chúng ta lại đến đây? Chúng ta tốt bụng đến khuyên các ngươi, nhưng ngươi lại miệng đỏ răng trắng nói ta hiếp người quá đáng, đây chẳng phải xem thường ta thì là gì? Công bằng ở lòng người, trắng đen mắt thấy rõ!”

Băng Minh Đại Vu dừng một chút lại nói: “Nhiều năm nay, Ma tộc các ngươi ở địa bàn Vu tộc chúng ta khôi phục nguyên khí, hoàn toàn có thể nói là ăn của chúng ta, uống của chúng ta, dùng tài nguyên của chúng ta tu luyện, chiếm đất của chúng ta, không hề nói quá nhỉ? Mấy cái này chúng ta đều không nói, nhưng ta không hiểu, Vu tộc chúng ta có chỗ nào có lỗi với Ma tộc các ngươi? Chẳng lẽ bỏ ra thiện chí này vẫn sai, để các ngươi khinh thường ta, thật sự nghĩ Vu tộc chúng ta dễ tính sao?”

Lập trường Băng Minh Đại Vu đã tăng lên quần tộc.

Cả người Đại trưởng lão run lên, tức giận nói: “Băng Minh Đại Vu, ngươi biết rõ ta không có ý này…”

Chưa nói hết câu lại bị Băng Minh Đại Vu nhảy vào họng: “Vì sao ngươi nói lời xem thường ta như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là một trong mười hai Đại Vu nhỉ? Ngươi xem thường ta như vậy chẳng lẽ ngươi vẫn có đạo lý?”

Hắn nghểnh cổ nói lớn như chịu uất ức thấu trời: “Ngươi xem thường ta chính là xem thường mười hai Đại Vu chúng ta, ngươi xem thường mười hai Đại Vu chính là xem thường Vu tộc chúng ta! Ngươi xem thường Vu tộc chúng ta chính là xem thường Hồng Thủy lão đại của chúng ta! Hồng Thủy lão đại của chúng ta đắc tội ngươi thế nào, sao ngươi xem thường hắn? Có phải quá đáng không?”

Băng Minh Đại Vu càng nói, bản thân chợt cảm thấy có lý chẳng sợ, thậm chí hơi uất ức và có cảm xúc: Đúng vậy, mấy Ma tộc này đã xem thường Hồng Thủy lão đại của ta!

Mấy vị trưởng lão Ma tộc tức run người.

Cmn sao còn nói lý vậy?

Đây vốn không có lý chút nào, Băng Minh Đại Vu này hoàn toàn đang nói bậy nói bạ, nói xuyên tạc!

Chợt phẫn nộ xông lên đầy ngực, muốn hét lớn thật: Gào gì mà gào? Xem thường đấy rồi sao?

Nhưng kiểu gì cũng không dám nói câu này ra khỏi miệng!

Vì một khi nói ra thì hậu quả rất nghiêm trọng, thậm chí có thể dẫn đến diệt vong rừng rậm Ma Linh và toàn Ma tộc!

Hình thế mạnh hơn người, sao có thể?

Vả lại, điệu bộ đám Băng Minh Đại Vu này ở đây đã vậy, đợi sau khi bọn họ về tuyệt đối có thể thêm mắm dặm muối.

Dù Hồng Thủy Đại Vu là người chính trực, nhưng vẫn là anh em người ta, thật sự nghe lời gièm pha, nếu dựa vào sức mạnh của Vu tộc đến thảo phạt… vậy thì tất cả đều rất tệ.

Ma tộc cũng không cần đợi đến lúc ra giang hồ gì, mà bị diệt vong ở đây luôn.

Tuy sau vị trưởng lão tự cho mình là cao, ai cũng sở hữu lực chiến đỉnh cao lúc bấy giờ, nhưng lực chiến đỉnh cao cũng phân chia cao thấp, ngoài ba vị có thể sánh cùng mấy vị Đại Vu, nói cách khác, vẫn không đủ trình để đấu với Đại Vu.

Đừng thấy Đại trưởng lão có thể đánh năm mươi năm mươi với Lệ Trường Thiên, nhưng nói đến đối đầu với Hồng Thủy Đại Vu thì chỉ có đường ngỏm, không có phần may mắn!

Xem thường, sao có thể tùy tiện nói hai từ này?

Sao dám tùy tiện nói?

Đối diện.

Lệ Trường Thiên và Vô Độc Đai Vu thật sự đang vô cùng phục Băng Minh Đại Vu sát đất!

Ừm, nói chính xác là phục sát đất với trình nói chuyện của Băng Minh Đại Vu!

Cái gì gọi là không nói lý?

Cái gì gọi là đổi trắng thay đen?

Băng Minh người ta mới là không nói lý chân chính, chính là đổi trắng thay đen thực thụ!

Băng Minh Đại Vu có bản lĩnh đắc tội người ta mọi nơi, dùng cái miệng này mới mạnh càng thêm mạnh thật sự, tài càng thêm tài, sáng càng thêm sáng, vô cùng lộng lẫy!

Mở miệng ra là đắc tội người ta, bị người ta mắng cả đợi, cuối cùng hôm nay được người ta khen rồi, thậm chí là hết lòng cảm mến.

Bên đây dù nói thế nào, Băng Minh Đại Vu đều chụp mũ “ngươi xem thường ta”, “ngươi xem thường Vu tộc”, “ngươi xem thường Hồng Thủy lão đại của chúng ta”. Cứ triển ba câu này mà tranh luận.

Chúng Ma tộc đối diện dù có khả năng cãi cũng không vượt được hố này.

Mặt Đại trưởng lão lạnh băng, cuối cùng không nhịn được cười lạnh lùng, nói: “Băng Minh Đại Vu, người ở hiện trường đều tung hoành một phương, không hề ngu ngốc, ngươi nói bậy bạ như vậy, chỉ có một dụng ý!”

“Vậy chính là, hôm nay ngươi muốn bảo vệ tên nhóc con này?”

Giọng Đại trưởng lão âm u.

Băng Minh Đại Vu thờ ơ nói: “Hắn chỉ là một đứa trẻ, có thể có lỗi lầm gì, sao không thể bỏ qua? Trẻ nhỏ phạm sai lần, chúng ta là người lớn, phải bao dung cho mới phải. Lúc nhỏ ai không làm sai, phạm sai lầm?”

“Chẳng lẽ một đứa trẻ tùy tiện phạm chút sai lầm nhỏ, chúng ta phải hô đánh hô giết, đánh một gậy chết tươi?”

Băng Minh Đại Vu nói lời sâu xa: “Ngươi cũng nói chúng ta là người tung hoành một phương, tu luyện nhiều năm như vậy, nhớ về lúc chúng ta còn trẻ, phạm chút sai lầm, gây chút họa, đó chẳng phải chuyện như ăn cơm bữa sao, nói trắng ra, nếu tiền bối của chúng ta không thể nhẫn nhịn bao dung sai lầm đã qua của chúng ta, thì chúng ta có thể trưởng thành đến giờ?”

Bình Luận (0)
Comment