Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1937 - Chương 1935: Tứ Vu Tụ Họp Uy Áp Ma Tộc

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1935: Tứ Vu tụ họp uy áp Ma tộc

Tất cả người Ma tộc đều đều tập trung lại, ai cũng tức đến choáng váng.

Ai nói nói lời tận đáy lòng với ngươi?

Nhà ai có quỷ nhỏ thế này?

Đây là chuyện dùng hai từ trẻ nhỏ là có thể vứt sao?

Trẻ nhỏ nhà ai có thể chạy đến nhà người khác giết mấy chục nghìn người xong nói một câu “hắn vẫn là trẻ nhỏ” là có thể phủi sạch?

Mặt mũi ngươi đâu?

Còn cần mặt mũi không?

Lục trưởng lão Ma tộc không nhịn được phẫn nộ, nói: “Băng Minh Đại Vu, nếu ngươi nhất định nói vậy, đứa nhỏ của Ma tộc chúng ta, có phải cũng có thể đến địa bàn Vu tộc các ngươi giết chóc một trận như vậy? Đến nhân tộc Tinh Hồn bên kia giết chóc một lần? Sau đó nói câu hắn vẫn còn nhỏ là có thể thản nhiên mang về?”

Băng Minh Đại Vu lý lẽ hùng hồn, nói: “Đây vốn là chuyện tình lý! Ta là Đại Vu một thời, đã nói như vậy rồi đương nhiên đối xử như nhau. Con trẻ của các ngươi dù đi cũng được! Không cần kiêng kị gì, ngươi gom cho ta mấy cái tên, ta nhập vào Nhân Tình Lệnh, chút chuyện nhỏ này ta làm chủ được.”

Băng Minh Đại Vu thở dài, rất hiểu, nói: “Dù sao thì nhà ai mà không có mấy đứa trẻ hoạt bát hiếu động! Hiểu, rất hiểu.”

Não mấy vị trưởng lão Ma tộc càng choáng.

Vốn dĩ ý đồ của Lục trưởng lão là giúp phản biện, ép Băng Minh Đại Vu vào góc chết, còn liên quan đến con người, muốn hắn không thể tự bào chữa, nhưng không những Băng Minh đại vu đáp ứng mà còn mang lệnh nhân tình ai trong ba đại lục cũng khoái ra, làm mọi chuyện càng hợp tình hợp lý hơn!

Nhưng tâm lý người ta chỉ có uất ức hơn.

Ngươi nói thật dễ dàng, không sai, lệnh nhân tình là đồ ngon, là cách tốt để bồi dưỡng chủng tử bổn tộc, nhưng con cháu Ma tộc chúng ta có thể đánh đồng với Vu Minh, Đạo Minh, Tinh Hồn các người không?

Bây giờ chúng ta là thế yếu được chưa!

Dù là nhân vực, vật, hay số thiên tài trong tộc cũng không thể sánh bằng ba bên của các ngươi được chưa, chỗ chúng các ngươi nhằm vào Phần Thân Lệnh của Nhân Tình Lệnh, chúng ta không biết không rõ chắc?

Nếu “đứa nhỏ” của chúng ta đến địa bàn các ngươi, chỉ em chưa kịp ra tay giết người đã bị Phần Thân Lệnh của các ngươi nổ chết rồi, còn có thể thuận lý thành chương…

Thậm chí dù mấy trưởng bối các ngươi đến đây xem, Vu tộc các ngươi vốn sẽ không kiêng kỵ mặt mũi chúng ta, sẽ không vì “hắn vẫn là đứa nhỏ” để bỏ qua.

Nói tới nói lui, nói đến cuối cùng vẫn không phải vì thực lực Vu tộc các ngươi mạnh sao?

Băng Minh ngươi không phải đang ỷ thế hiếp người?

Giả sói đuôi to gì chứ?

Nhị trưởng lão lộ ra biểu cảm trào phúng, cười lạnh nhạt nói: “Nói thật, đời này của lão phu, thật sự lần đầu thấy được đứa nhỏ có tu vi này, ha ha, đứa nhỏ… nhân tộc có câu là: anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng thiếu niên thế này thật sự hiếm có…”

Băng Minh Đại Vu thoải mái nói: “Vậy ta thật sự muốn chúc mừng ngươi, không phải bây giờ ngươi thấy được rồi sao? Tuy chỉ thoáng qua nhưng đã đủ để lấp đầy tiếc nuối cả đời ngươi… ừm, ngươi nói vậy, có phải định cảm ơn chúng ta một chút không?”

“Ngươi!”

Nhị trưởng lão trợn trắng mắt.

Dù là Tả Tiểu Đa vẫn luôn được bảo vệ cũng thật lòng bội phục điệu bộ vô liêm sỉ của Băng Minh Đại Vu này.

Tả Tiểu Đa chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, bình thường cũng vô liêm sỉ, cũng đạt được lợi ít từ sự vô liêm sỉ ngày thường, thậm chí nghĩ mình là nhân tài kiệt xuất trong đó…

Nhưng bây giờ thấy được tư thế oai hùng của Băng Minh Đại Vu, mới biết núi cao còn có núi cao hơn, cảnh giới của vô liêm sỉ đã có thể nổi bật như vậy, khinh thường liếc nhìn, vô bỉ vô đối!

Đến mức Tả Tiểu Đa cảm thấy, tuy chủ đích người này vô liêm sỉ là để bao vệ mình, nhưng… vô liêm sỉ chính là vô liêm sỉ.

Đây không gì có thể ngụy biện, là hành vi không đúng.

Băng Minh Đại Vu mới thật sự đã đầy đủ mấy câu “vô liêm sỉ’, “càn quấy”, “chụp mũ”, “đổi trắng thay đen”, “đánh mất lương tâm”, hoàn toàn đến giới hạn!

“Thôi, ai bảo người ta đã tu luyện đỉnh cao của thế giới này của tầng Đại Vu từ lâu, da dày thế này, ông đây bợ đỡ thế nào cũng tự hổ thẹn mình kém xa, sau này chắc chắn phải học tập nhiều, học chuyên sâu thêm…”

Tả Tiểu Đa nghĩ thầm, vừa lờ mờ cảm thấy kỳ lạ: Giọng Băng Minh Đại Vu này, sao… lờ mờ thấy quen tai, hình như nghe ở đâu rồi?

Nhưng sao một đứa nhảy nhép như ta có thể tiếp xúc được tồn tại đỉnh của đỉnh vậy?

Chắc chắn là ảo giác, khẳng định là ảo giác!

Có điều chuyện này có hơi kỳ lạ, rất kỳ lạ, quá kỳ lạ!

Nếu nói lão đầu ném ta đến đây kia bây giờ ra mặt bảo vệ ta, có thể là xuất phát từ bản năng đối với thiên tài bổn tộc? Nhưng sao hai vị Đại Vu của Vu tộc cũng bảo vệ ta?

Mà thấy ý của Băng Minh Đại Vu, thậm chí động lực, ý nguyện còn kiên quyết, kiên định, dứt khoát hơn cả lão đầu kia, há chẳng phải chuyện cực kỳ lạ sao!

Chẳng lẽ nhân duyên của Tả Tiểu Đa bây giờ đã trở nên tốt như vậy rồi?

Có điều thật sự khó mà tưởng tượng được, khó mà lý giải được…

Thế giới này, sao sao khiến ta không hiểu gì… chẳng rõ đầu đuôi gì cả.

Bên kia.

Cuối cùng Đại trưởng lão Ma tộc vẫn không thể nén tức giận xuống nữa, đương nhiên, nếu hắn làm hung thủ giết vô số người tộc mình mang đi dễ dàng như vậy dưới cái nhìn của toàn Ma tộc, vậy, sau này bản thân còn uy danh gì nữa?

Chỉ sợ cả đời này không xóa được cái danh dẫn đầu hèn nhát!

“Băng Minh Đại Vu, ta biết, người là Vu tộc các ngươi sắp xếp đã lâu, nhằm vào một người tất yếu của nhân tộc, hoàn toàn không định bỏ, người cũng không cần nói gì nhiều, muốn dẫn nhóc con này đi…”

Đại trưởng lão Ma tộc râu trắng phất phơ, thờ ơ nói: “Có thể, nhưng chúng ta dựa vào quy tắc giang hồ, ba trận thắng hai! Nếu các ngươi thắng, đương nhiên có thể dẫn người đi, nhưng nếu chúng ta thắng, tất nhiên phải để người lại!”

Đây đã là cách trong thế không còn cách nào!

Các trưởng lão Ma tộc đương nhiên thấy rõ, biết được lai lịch Tả Tiểu Đa, là nhân tộc bí mật được Vu tộc khổ công bồi dưỡng, nếu không sẽ không hùng hổ dọa người thế này, thậm chí không tiếc chiến đấu một trận!

Bây giờ thành đâm lao phải theo lao, trực tiếp thả người đi thì chắc chắn không được, tất sẽ có cái cớ mới có thể thuận nước dong buồm, thuận dốc hạ lừa!

Lệ Trường Thiên nghe vậy không khỏi sững sờ.

Vu tộc sắp xếp đã lâu?

Bình Luận (0)
Comment