Du Đông Thiên sắp khóc rồi: “Tiểu Hổ, ngươi với ta làm anh em nhiều năm như vậy, ta luôn coi như là anh em ruột mà, ngươi phát thiện tâm thả ta đi, ta thật sự không muốn thấy thím Tả, ngươi bỏ qua cho ta, ta cảm kích ngươi cả đời....
Ánh mắt Vân Trung Hổ đầy đồng cảm nhìn hắn, không đúng, là nhìn sau lưng Du Đông Thiên, sau đó cúi người hành lễ: “Chào sư mẫu.”
Sắc mặt Du Đông Thiên cứng ngắc: “Người anh em, đừng... đừng đùa kiểu này.”
Từ từ xoay người, một màn đáng sợ nhất khủng bố nhất phản chiếu trong mắt, vừa thấy được Ngô Vũ Đình cả bộ đồ trắng, đôi mắt trong veo quan sát mình.
Du Đông Thiên sụp đổ tại chỗ, nhưng bản năng vượt trội nói: “Thím Tả, tiểu Ngư nhớ người chết được...”
“Lăn qua một bên!”
Bây giờ Ngô Vũ Đình không có công phu tức giận với Du Đông Thiên, một chưởng quất đến một bên, bị quất giống như con quay xoay đi.
Sau đó nhíu mày nhìn Vân Trung Hổ: “Hổ đầu, tiểu sư đệ của ngươi có chuyện gì thế?”
Một câu còn chưa nói xong, Tả Trường Lộ cũng từ hư không hiện thân, Du Tinh Thần cũng đi ra.
Lúc này Vân Trung Hổ thật sự căng thẳng, mặt trắng bệch, má run nhẹ, Du Đông Thiên vội vàng dừng xoay tròn, rất niềm nở đến sau lưng cha mình, siêng năng giúp cha bóp vai, nhẹ nhàng chuyển lời: “Cha, một lát nhớ bảo vệ ta.”
“Nhãi ranh!”
“Lão nhân gia người nói đúng.”
“Lúc này lại nhớ đến tìm cha ngươi?”
“Cha ta không gì không làm được!”
“Ngươi quá xem trọng cha ngươi rồi, bây giờ ta ngay cả mình còn không bảo vệ nổi....” Cả mặt Du Tinh Thần suy sụp.
Mặt Du Đông Thiên khóc tang, động tác bóp vai ngừng hẳn.
“Tiếp tục bóp, sau này không biết có cơ hội không.” Du Tinh Thần nói.
“.....”
Vân Trung Hổ bắt đầu giới thiệu, đè nén tình cảm chưa từng thấy nói ra một lượt các sự việc xảy ra trong thời gian này.
Ngô Vũ Đình càng nghe lửa giận càng bốc lên, càng nghe càng không kiềm chế được, nhưng nhiều hơn chính là, càng nghe trong lòng càng hoảng loạn.
Chỉ cảm thấy trái tim đập bịch bịch, thân thể xinh đẹp lung lay sắp ngã.
Đây vốn là tình huống tuyệt đối không nên xảy ra, với hắn cùng Tả Trường Lộ hóa sinh hồng trần, nắm tay nhau đột phá thực lực kinh người, đã đạt đến cực đỉnh đương thế, cho dù thực lực hay là tâm cảnh, lúc này vẫn xuất hiện tình huống tiêu cực này, chỉ có thể nói rõ, tinh nghiêm trọng của biến cố trước mắt!
Tả Trường Lộ im lặng không lên tiếng, lóe thân một cái, đã tiến vào biệt thự, lập tức bay ra, bày ra Thiên Nguyên độn pháp, xuôi theo con đường thành Phượng Hoàng, dọc đường tìm qua, do Thiên Nguyên độn pháp của Tả Trường Lộ phát huy, đương nhiên không phải là Tả Tiểu Đa hoặc là Tả Tiểu Niệm có thể so sánh, chỉ mất mười lăm phút, đã trở về, nhưng là my sơn thâm tỏa, rõ ràng không được, thần hồn không chút phản ứng.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngô Vũ Đình, Tả Trường lộ thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Chuyện này, trước tiên không cần hoảng, còn không đến mức tuyệt vọng, đừng quên chúng ta là người gì.”
“Chúng ta là người gì?”
Ngô Vũ Đình tức giận nói: “Có nhiều đặc thù? Đúng rồi, ngươi là Ngự Tọa Tuần Thiên, tốt quá rồi!”
Tả Trường Lộ cười khổ: “Cái gì mà Ngự Tọa Tuần Thiên, ta muốn nói là…. Chúng là là cha mẹ ruột của Tiểu Đa! Đều nói mẫu tử liền tâm, cha cắt thịt không rời da, ràng buộc máu thịt chí thân, không có không gian nào có thể ngăn trở! Trước đó lúc chúng ta bế quan, ngươi có cảm thấy lo sợ sao, có kiểu tinh thần chấn động, cảm giác tâm kinh nhục khiêu sao?”
“Không có!”
“Ta cũng không có, vậy ta dám khẳng định một câu, chuyện này…. Còn có hy vọng.”
Tả Trường Lộ không hổ là nổi tiếng hàng đầu Tinh Hồn, dù cho tình huống tồi tệ đến sát bên như vậy, tung tích con trai yêu quý không rõ, sống chết không biết, lại có thể bình tĩnh phân tích, bỏ hết lợi hại.
Lời của hắn không phải đơn thuần an ủi Ngô Vũ Đình, hoặc là nói thuyết phục bản thân hắn, mà là cảm thấy mình thật sự có lý!
Nếu con trai thật sự gặp bất trắc, với thần thức cảm ứng của hai người mình, còn có tình cảm đối với Tả Tiểu Đa, tuyệt đối không thể một chút khác lạ cũng không cảm nhận được.
Lúc nói như vậy, lập tức Ngô Vũ Đình cũng trầm mặc.
Mặc dù cách nói của Tả Trường Lộ rất huyền diệu, không có bằng chứng xác thực, nhưng quả thực Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ cảm thấy giống nhau, quả nhiên chưa từng có cảm giác dị thường tâm kinh nhục khiêu….
Lập tức cảm thấy trong lòng dần dần an ổn, nói: “Bớt nói mấy lời phi lý này với ta, bây giờ nhanh chóng đi tìm con trai của ta về, tìm không được, ta cho ngươi đẹp mặt!”
Trên mặt Tả Trường Lộ co giật, khuôn mặt hờ hững lộ ra sự méo mó.
Đây…. Ta và ngươi vừa mới xuất quan xong giống nhau mà? Dựa vào cái gì muốn ta đẹp mặt?
Câu nói này, ta cũng có thể nói với ngươi: Ngươi mau đi tìm con trai! Tìm không được, ta cho ngươi đẹp mặt!
Chỉ là ta không dám nói mà thôi….
Nhưng đột nhiên sao ngươi chuyển lên người ta, ta đã làm gì sai….
“Ừm, Tiểu Niệm biết chuyện này không?” Ngô Vũ Đình nói.
“Vân Đóa đã đặc biệt đi Thượng Kinh, trông coi bên cạnh Tiểu Niệm, không dám để nàng biết chuyện này, nếu nàng loạn lên, cục diện càng thêm khó thu dọn.” Vân Trung Hổ nói.
Ngô Vũ Đình thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy sắp xếp của vợ chồng Vân Trung Hổ rất đúng, làm sao nàng không biết cách nghĩ tính tình của nàng dâu con gái mình, nếu để nàng biết chân tướng, nhất định sẽ không tiếc cái giá, bỏ ra mọi thứ tìm Tả Tiểu Đa, khiến cục diện càng thêm hỗn loạn… một lát sau lại nhíu mày trầm tư: “Chuyện này…. Rốt cuộc là ai làm?”
Tả Trường Lộ cũng đang trầm tư.
Có thể làm ra chuyện này, tuyệt đối là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng dưới trời bình thường, cao thủ tuyệt đỉnh nhiều như vậy, đếm không hết.
Rốt cuộc là ai?
Hơn nữa còn nhắm vào con trai ruột của mình, đây là trừ cần thủ đoạn, còn cần gan dạ!
Vào thời gian này, điện thoại của Vân Trung Hổ vang lên mãnh liệt: “....Lặng lẽ hỏi thánh tăng, con gái đẹp không, con gái đẹp không...”
“Khụ khụ....”
Vân Trung Hổ có phần ngại ngùng bắt máy: “Là Vân Đóa.”
Nói xong nhận điện thoại.
Giọng nói của Bạch Vân Đóa, từ trong micro truyền ra rõ rảng: “Sắp xếp liên quan đến chuyện Tần Phương Dương mất tích, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì truyền về, một chút tiến triển cũng không có. Ta thật sự có chút tức giận, muốn ra tay.”
Vân Trung Hổ rất lúng túng: “Khụ khụ.... tình hình gì?”