“Thầy Tần người ta vì giúp tiểu sư đệ lấy danh ngạch mà mất tích, đám quan lại Thượng Kinh, còn đang đùn đẩy trốn tránh trách nhiệm, cho rằng có thể lừa dối qua ải. A Hổ, ta lo sư phụ và sư nương trở về, sắp xảy ra chuyện lớn, đám người đó thì khó chịu, nhưng nếu một lần giết quá nhiều, khó tránh hỗn loạn.”
Vân Trung Hổ: “.....”
“Chuyện này không thể không phòng, chân trước tiểu sư đệ mất tích, chân sau ân sư của tiểu sư đệ cũng mất tích... chuyện, chuyện này thật sự trùng hợp vậy sao?”
Giọng điệu tức giận của Bạch Vân Đóa truyền đến: “Lần này bên phía Thượng Kinh, nhất định là phải chỉnh đốn. Quá đáng lắm rồi!”
Vân Trung Hổ ho một tiếng: “Đúng đó.”
Lại nói vài câu, Bạch Vân Đóa rất bực tức cúp điện thoại.
Bên đó, Bạch Vân Đóa gác máy, lẩm bẩm nói: “Biết tên ngốc này nghĩ nhiều, lo lắng mà không dám nói.... hừ, bây giờ có lẽ sư phụ và sư nương đang ở bên cạnh hắn, nhất định là nghe được, bằng không cũng sẽ không vừa ho vừa làm động tác nhỏ như vậy. Hừ, ngươi không dám nói, ta nói!”
“Để sư phụ và sư mẫu thu dọn một chút đám mối mọt này, rối loạn sợ cái gì, nhân tộc Tinh Hồn đừng không dám nói, vóc người còn không phải có là được!
Bên này, Vân Trung Hổ buông điện thoại, thở dài, sao hắn không biết, cũng không giấu được nữa!
Vừa nãy hắn chú ý đến, theo từng câu từng chữ của Bạch Vân Đóa, săc mặt vừa nãy của Ngô Vũ Đình dần dần hòa hoãn lại xuất hiện sự tức giận, hơn nữa còn càng ngày càng khó coi.
“Chuyện gì vậy?”
“Khụ, chuyện là thế nào…” Vân Trung Hổ căng da đầu, nói một lượt sự việc liên quan đến Tần Phương Dương.
“Chuyện quan trọng như vậy, vì sao vừa nãy ngươi không nói? Khăng khăng ậm ờ, không có cuộc gọi này của Đóa Nhi, ngươi muốn giấu nhẹm sao?”
Ngô Vũ Đình hừ một tiếng nói: “Hay là nói, ngươi lo sư phụ và sư mẫu kích động, vì Tả Lộ Thiên Vương ngươi gây ra họa lớn?”
“Không không, đệ tử tuyệt đối không có ý này, đệ tử.... đã nhờ bộ trưởng Đinh điều tra kĩ chuyện này. Hơn nữa, đồng ý phải cho hắn một chút thời gian... không đến mức là..... đến mức là.... cái gì ấy nhỉ.”
Vân Trung Hổ dứt khoát quỳ xuống, cúi đầu nhận tội.
“Thì ra chúng ta đã nhiều năm như vậy không có ra tay sao?”
Ngô Vũ Đình cảm khái nói: “Cha nó, xem ra thế giới này đã quên chúng ta rồi.”
Tả Trường Lộ nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: “Mẹ nó, ngươi nói chúng ta có phải đã lạc hậu rồi không? Không kịp thời thế? Không phải nói người không hợp thời trào lưu, số phận bị thế giới lãng quên sao?”
“Có lẽ chúng ta đã bị lãng quên rồi?”
Lời của hai người, đều nhẹ nhàng, thậm chí có chút tươi vui, không có bất kì dấu hiệu sắp phát hỏa.
Nhưng đám người Vân Trung Hổ và Du Đông Thiên, Du Tinh Thần, cảm thấy từng trận mồ hôi lạnh tỏa ra, ngay cả lông tơ cũng dựng lên.
Trước mặt đám người mình, đôi vợ chồng này luôn đè nén, cuối cùng sắp bộc phát rồi.
Đại khái, đại khái là bọn họ tìm được chỗ đột phá.
“Các ngươi ở lại đây, tiếp tục tìm.”
Tả Trường Lộ ôn hòa nói: “Bọn ta đi Thượng Kinh xem thử, bên đó có vẻ càng cần bọn ta.”
“Vâng.” Vân Trung Hổ đầy buồn bực.
Đúng như dự đoán, sự việc vẫn phát triển theo hướng này!
Du Đông Thiên nhìn vợ chồng Tả Trường Lộ xé không gian, bóng người biến mất, vẫn không nhịn được thong thả thở một hơi.
Đi rồi, đi rồi thì tốt, vậy thì không chú ý đến ta!
Những người khác, không quan trọng!
Thật tốt!
Đang trong vui mừng, nghe thấy giọng nói của Ngô Vũ Đình xa xôi truyền đến: “Tiểu Ngư, đợi xong chuyện này, hai chúng ta tỉnh sổ nhé, ngươi cầu nguyện chuyện này có thể thuận lợi đi... nếu Tiểu Đa có thể thuận lợi tìm thấy, ngươi cảm ơn hắn nhé.”
“Ta...”
Du Đông Thiên nhìn hư không, muốn khóc không ra nước mắt.
Ý trong lời nói....
Mặt Du Đông Thiên khóc tang: “Người anh em, tăng thêm lực lượng đi tìm đi...”
Vân Trung Hổ trợn mắt.
Bên phía Thượng Kinh, một mảng yên tĩnh.
Sau khi bộ trưởng tuyên bố mệnh lệnh, tinh thần lực to lớn của Bạch Vân Đóa, chỉ giám sát ba mươi sáu người mục tiêu đã định!
Nhưng hễ có bất kì hành động gì, bất kì mệnh lệnh nào thông báo với bên ngoài, đều sẽ bị Bạch Vân Đóa nghe lén.
Nhưng điều khiến Bạch Vân Đóa cũng thể không khâm phục là, một đám này, thật sự không hổ là lão hồ ly nhiều tuổi, không có bất kì ai vì lời đe dọa của bộ trưởng Đinh mà lộ sơ hở.
Bình thường nên làm gì, vẫn làm cái nấy, giống như tất cả cảnh cáo của bộ trưởng Đinh đều không đặt trong lòng.
Đương nhiên, cũng có vài người vì sợ hãi mà trong tối cùng nhau thương lượng: Rốt cuộc chuyện này là ai làm? Dáng vẻ bộ trưởng Đinh xem ra không giống là dọa người đơn thuần...”
“Chuyện này, chỉ e là sắp lớn chuyện rồi, tuyệt đối đừng có thành cháy họa đến cá trong ao....”
“Bây giờ ta hy vọng nhất tên thấy lợi tối mắt đó có thể tự mình đứng ra.”
“Khó.”
“Vì sao Tần Phương Dương có thể mất tích?”
“Nghe nói vì danh ngạch của quần long đoạt mạch...”
“Hiếm lạ.”
“Ngươi đoán là ai?”
“Khó...”
Cuộc đối thoại tương tự như vậy, Bạch Vân Đóa nghe được không dưới hai mươi lần, ba mươi sáu người, có vẻ mỗi người đều là dáng vẻ rất tò mò rất sợ hãi.
Điều này cũng thú vị, trong ba mươi sáu người này, không có ai lộ ra sơ hở, cũng chính là không có.... hung thủ!
Bạch Vân Đóa hiểu rõ, người hiềm nghi chính là trong số người những này, nhưng với nhãn lực từng trải của nàng, không nghe ra ai có dị thường,
Đây chính là điều rất đáng suy ngẫm!
Hiệu trưởng và những người cấp cao của Cao Võ Tổ Long, sau khi trở về khoảnh khắc đầu tiên là mở cuộc họp, nghiên cứu chuyện này.
Hiệu trưởng nổi trận lôi đình trước nhất: “Chuyện của Tần Phương Dương, nhất định là người của trường mình làm, trừ khi là nhân viên nội bộ làm, trước sau xóa dấu vết, thủ đoạn cao minh này.... chẳng lẽ dễ dàng sao!? Nhưng, vì sao hắn muốn xóa sạch dấu vết Tần Phương Dương xuất hiện sau tết?”
“Những chuyện này, suy nghĩ cực kì kín kẽ!”
Hiệu trưởng đập bàn nói: “Nếu chuyện này không thể giải quyết hoàn hảo, mỗi người đều gặp xui xẻo, ai cũng đừng mong đứng ngoài chuyện này!”
“Chuyện này, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến Cao Võ Tổ Long chúng ta.”
“Các ngươi trông coi quần long đoạt mạch nhiều năm như vậy, chiếm lấy nhiều lợi ích, lẽ nào còn không đủ sao? Còn muốn giữ đến khi nào?”