Hiệu trưởng nổi giận gào thét, trong cuộc họp bí mật vang dội giống như kinh lôi: “Hành động của Tần Phương Dương, rõ ràng là mong ước có thể giành cho Tả Tiểu Đa của Cao Võ Tiềm Long một danh ngạch, mà thằng nhóc Tả Tiểu Đa này, cho dù Tần Phương Dương không lộ diện, nhất định ta cũng sẽ cho hắn một danh ngạch này! Thiên tài hàng đầu đại lục, nếu ngay cả hắn cũng không có khả năng được chọn, quần long đoạt mạch của trường ta, còn có uy tín gì?”
“Vì lý do này mà đi bắt Tần Phương Dương, sai lầm biết bao! Có phải các ngươi đều không phát triển não không?”
Lời nói của hiệu trưởng càng ngày càng kích động.
Lúc đầu, Tả Tiểu Đa tặng cho Đinh Tú Lan linh nhục thú vương, hiệu trưởng đã từng khen ngợi rất nhiều.
Đứa trẻ thâm minh đại nghĩa như vậy, bản thân lại là thiên tài, không đến Cao Võ Tổ Long chính là một tổn thất lớn.
Thậm chí lúc đó, hiệu trưởng đã nói với Đinh Tú Lan.
“Nếu lúc đứa trẻ này ở quần long đoạt mạch, còn có thể duy trì đà này, nếu tạm thời không quá tuổi, đến lúc đó ngươi nhất định phải nhắc nhở ta một chút.”
Lời còn bên tai, nhưng đã xuất hiện biến cố này.
Hiệu trưởng đang gào thét không ngừng, mà người bên dưới lần lượt biểu thị vô tội.
Chuyện này, vốn dĩ bọn ta không biết...
Đối mặt với một đám không biết, hiệu trưởng cũng không quan tâm, càng không biết làm thế nào: “Nếu mọi người đã nói mình không biết, vậy thì phó thác cho ông trời đi, đây là chuyện do Thiên Vương đốc thúc, chắc hẳn sẽ có một kết quả, thậm chí hậu quả thế nào, mọi người đều rõ ràng.”
Một hiệu phó trong số đó nói: “Hiệu trưởng, chuyện này dù cho Thiên Vương đốc thúc, nhưng sao cũng phải nói lý một chút chứ? Chúng ta không làm gì cả, đừng nói bằng chứng, ngay cả chút đầu mối cũng không có, lẽ nào có thể giết chúng ta không cần lý do sao? Trong thiên hạ có đạo lý như vậy sao?”
“Đúng đó, vô duyên vô cớ hô đánh hô giết... hiệu trưởng, tính là xã hội pháp trị gì chứ? Tục ngữ nói rất đúng, bắt trộm bắt tang, bắt gian tại giường... cho dù là xã hội viễn cổ văn minh không phổ biến, cũng không có không dạy mà giết.”
“Càng huống hồ, chúng ta vất vả cả đời, lẽ nào, có thể như vậy bị người ta tùy ý liên lụy mà chết sao?”
Hiệu trưởng thở dài.
“Mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần đều là đạo lý như vậy, hy vọng lần này còn có thể lạc quan như các ngươi nghĩ, điều nên nói ta đã nói rồi, ta cũng không nói nói thêm lời hay gì với các ngươi nữa, ngược lại ta nghe theo mệnh trời!”
“Các ngươi đó, thật sự cho rằng chuyện mình làm, thiên y vô phùng như vậy?”
Hiệu trưởng lạnh lùng cười, ngón tay chỉ qua từng người: “Ngây thơ! Ấu trĩ!”
Đối diện với tiếng gào thét phẫn nộ của hiệu trưởng, đám hiệu phó và các cao tầng đều là làm ra vẻ vô tội.
Thật sự không phải bọn ta làm!
Không liên quan gì đến bọn ta hết.
Bạch Vân Đóa vẫn luôn theo dõi nghe trộm lộ ra nụ cười lạnh lẽo nơi khóe miệng.
“Vì sao vẫn còn nhiều người như vậy sùng bái cái gọi là chứng cứ chứ? Vì sao cứ phải khẳng định như vậy, không có chứng cứ là không thể giết người sao? Đạo lý? Cái gọi là đạo lý ấy ở trước mặt người có nắm đấm đủ lớn thì được xem là cái gì đâu? Nắm đấm lớn, mới là đạo lý lớn!”
“Ngây thơ!”
“Ta nhịn không được nữa, ta muốn ra tay rồi...”
Bạch Vân Đóa tự lẩm bẩm.
Chuyện này, không phải là tuần tra đại lục đơn giản như vậy đâu; Mà là, có khổ chủ - Đây không phải là vụ án, đây là thù oán.
Sở dĩ Bạch Vân Đóa chậm chạp không chịu ra tay là bởi vì điểm này: Oan có đầu, nợ có chủ!
Chính vào thời khắc này.
Đột nhiên không gian ở trước mặt trở nên méo mó, tinh quang sáng chói, từng mảnh không gian vỡ vụn, sau đó có hai bóng người hiện thân đi ra.
Mặc dù diện mạo còn giữ lại tướng mạo lúc hoá sinh hồng trần, nhưng Bạch Vân Đóa vẫn có thể nhận ra được, là sư phụ sư mẫu của mình đến.
Bạch Vân Đóa vội vàng đứng lên cung kính: “Chào sư phụ, chào sư nương.” Trong lòng có hơi chấn động, sư phụ và sư nương vậy mà có thể đến nhanh như vậy, xem ra hai vị lão nhân gia đúng thật là coi trọng chuyện này đến cực điểm.
“Ừm, Niệm Nhi đâu?”
“Nàng đang bế quan tại chỗ ở của mình. Cách bên này 530 mét.” Bạch Vân Đóa nói.
“Được, chuyện của Niệm Nhi, ngươi xử lý rất phù hợp.”
“Tình hình bên này, ngươi nói thử đi.”
“Chuyện là như này...”
Bạch Vân Đóa nói rõ ràng kỹ càng, lời nói trong lúc đó tự nhiên còn tăng thêm một chút lý giải và khuynh hướng cảm xúc của bản thân.
“Không có chứng cứ... Ha ha, không có chứng cứ thì đúng thật là không thể định tội người khác.”
Tả Trường Lộ cười ha ha, nói: “Có điều, mặc dù không có chứng cứ thì không thể định tội, nhưng vẫn có thể giết người.”
Ngô Vũ Đình lạnh lẽo nói: “Thầy Tần là vì Tiểu Đa nên lúc này mới không rõ tung tích, chưa biết sống chết, chúng ta thân là cha mẹ của hắn, nếu như không bỏ ra một phần công đạo thì sao có thể xứng đáng với phần tâm ý này của thầy Tần!”
“Không có chứng cứ? Vậy hãy tạo ra chứng cứ, lấy lại công đạo là chuyện tất yếu.”
“Cho dù không tạo ra được chứng cứ, vậy trực tiếp giết mấy người này thì có gì là khó đâu!”
Câu nói này của Ngô Vũ Đình, một luồng khí chất ma đầu xem mạng người như cỏ rác lập tức ngập tràn trời đất!
Đến cả loại cường giả cấp Thiên Vương như Bạch Vân Đóa cũng không khỏi câm như hến.
Nàng suýt chút là quên mất, sư mẫu của mình, ngoài là vợ của sư phụ mình Ngự Tọa Tuần Thiên ra, thì còn là con gái duy nhất của “Ma Tổ” Lệ Trường Thiên, trước đó đi theo bên cạnh Ngự Tọa nên ít khi để lộ ma tính, lúc trước nếu không trở thành vợ của Ngự Tọa thì cũng sẽ lấy danh hiệu “Ma Nữ” để nổi danh thiên hạ.
Nhưng nàng lại không thể không khâm phục cách làm của sư mẫu.
Loại phương pháp này chính là phương pháp tốt nhất để đối phó với đám cáo già xảo quyệt kia, phương pháp tối cao!
Loại lão già khốn khiếp đấy, không phải chỉ dựa vào làm việc cẩn thận, giỏi xóa đi chứng cứ vết tích có liên quan, muốn nắm được chỗ yếu tìm được chứng cứ. Nói rõ phải trái với bọn hắn, xử bọn hắn theo pháp luật thì chỉ có thể tự quấn bản thân vào thôi!