Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1969 - Chương 1967: Quân Lâm Tổ Long (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1967: Quân lâm Tổ Long (2)

Nếu con đường nói lý đã không thể nghĩ thông, vậy dùng thực lực để nói lý không phải là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề thì còn là gì nữa chứ.

Đám người kia đã an nhàn ở đại hậu phương quá lâu rồi, quên mất đây là thế giới lấy võ làm quý!

Nắm đấm lớn mới là đạo lý lớn, chỉ có sức mạnh của nắm đấm đủ lớn thì mới là quyền lực thật sự lớn!

Đành vậy, mặc dù xã hội đã hiện đại nhiều năm, nhưng mà có một số việc thật sự đúng là nhất định phải không nói đạo lý mới có thể làm được, nếu như nói lý thì trong một vài việc tuyệt đối sẽ là khó đi được nửa bước.

Tả Trường Lộ nói như lẽ đương nhiên: “Tìm chứng cứ, cũng khá đơn giản... Khách, nếu đã như thế, vậy cứ làm như thế đi!”

Lập tức nói thêm: “Cao Võ Tổ Long, ngươi đi, hay là ta đi?”

Ngô Vũ Đình trầm ngâm một chút, nói: “Đáng lẽ nên để ta đi, một cô gái nhỏ như ta, làm việc vốn đã không kiêng nể gì cả rồi, nhưng ta sợ nếu thật sự đi rồi thì sẽ giết sạch tất cả mọi người, người có liên quan đương nhiên phải chết, nhưng cũng khó tránh khỏi có giết sai, ngươi tự mình đi đi, có thể tạo ra ít sát nghiệt hơn.”

Tả Trường Lộ căn nhắc một lúc, yếu ớt nói: “Cũng được...”

“Chú ý, nhất định phải cứu thầy Tần trở về.”

Ngô Vũ Đình dặn dò: “Thầy Tần không chỉ có ơn với nhà chúng ta, hơn nữa còn là hữu tình, phần ân tình này tuyệt đối không thể nào quên. Huống chi cái này còn liên liên đến đời người của Tiểu Cẩu Đát có viên mãn hay không. Những thứ khác đều có thể thương lượng, chỉ có sự an toàn của thầy Tần là nhất định phải được bảo đảm, tuyệt đối phải cứu được thầy Tần trở về.”

“Yên tâm, điều này ta há có thể phạm sai lầm được sao.”

“Bây giờ là nửa đêm, đã không còn ánh sáng lúc rạng đông nữa, chờ tia nắng ban mai lúc sáng sớm đến, không phải Hổ Nhi đã hứa sẽ cho đám người kia một chút thời gian sao, đừng để con của nhà chúng ta tự mình đánh mình.”

“Được.”

Thời gian vài tiếng chỉ thoáng qua trong lúc mấy người ngồi thiền, chớp mắt là đã trôi qua.

Sáng sớm, bảy giờ rưỡi.

Thời tiết trong xanh, vạn dặm không mây, gió mát dễ chịu, trời trong gió nhẹ.

Chính là một loại thời tiết tuyệt vời.

“Thời gian này thế nào?”

“Vừa vặn.”

“Được, ta đi đây.”

Tả Trường Lộ đứng chắp tay, thân thể dần dần biến mất.

...

“Sư mẫu, ngươi không nghỉ ngơi thêm một lúc nữa sao?”

Tinh thần của Bạch Vân Đóa rất phấn chấn; Mấy canh giờ này, ích lợi của nàng thật sự là quá lớn.

Bạch Vân Đóa thân là cường giả cấp số Thiên Vương, lại đạt đến đẳng cấp đỉnh cao thế này, nếu muốn có bất cứ một chút xíu tinh tiến nào cũng cần phải có thời gian mài nước quanh năm suốt tháng, mà một đêm ngồi thiền bên cạnh sư phụ sư mẫu như này, loại đạo vận huyền ảo kia dường như có thể chạm đến được, gần như cả một đêm đều quanh quẩn bên cạnh mình, Bạch Vân Đóa cảm thấy nếu như bản thân không thể đè nén cảnh giới của mình thì bây giờ đã có thể đột phá một cảnh giới nhỏ rồi.

Trong lòng cảm kích đến cực điểm.

Nàng biết, sư phụ và sư mẫu hoàn toàn có thể đi tiến hành những chuyện kia vào tối hôm qua, nhưng lại cố ý cho bản thân thêm năm, sáu tiếng.

Năm, sáu tiếng này, bản thân có được cảm ngộ, có được đạo vận, nhận được đại đạo quỹ tích, chính là tất cả cao thủ đỉnh cao trên thế giới này cho dù cả đời cũng chưa chắc có thể tiếp xúc được một chút!

Đây là ân huệ sâu nặng.

“Không cần nữa.”

Ngô Vũ Đình nói: “Ngươi tranh thủ thời gian lĩnh hội đi.”

Bạch Vân Đóa nói: “Bên phía tiểu sư đệ kia... Không biết...”

Ngô Vũ Đình hít một hơi thật sâu, nói: “Tối hôm qua, ta dùng thuật Thiên Đạo Vấn Tâm, sư phụ ngươi cũng thi triển thuật Phương Thốn Cửu Thiên; Hai ta chia nhau dùng hai loại bí thuật, dùng bản thân để làm trung gian, khuấy động cảm ứng thần hồn, xem thử đời này có viên mãn hay không; Nhưng không hề phát hiện thần hồn xuất hiện tình trạng nhân sinh thiếu hụt.”

Nàng nhẹ nhàng nói: “Đã có thể xác định, tiểu sư đệ của ngươi hiện tại vẫn còn sống, đây là chắc chắn không thể nghi ngờ.”

Bạch Vân Đóa lập tức nhảy cẫng: “Thật sao!?”

Ngô Vũ Đình gật gật đầu, thản nhiên nói: “Thật! Chỉ cần người còn sống thì những mặt khác chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ. Có điều đợi tìm được Tiểu Đa Dư, vợ chồng bọn ta đương nhiên sẽ tìm đám khốn nạn đã bắt Tiểu Đa Dư kia để tính hết nợ, ta không quan tâm sư phụ của ngươi sẽ làm như thế nào, ta nhất định phải làm cho đối phương trả cái giá thật lớn! Cho dù là Hồng Thủy Đại Vu nhốt Tiểu Đa Dư thì ta cũng muốn để hắn không được yên lòng, nói không chừng sẽ tìm tới huyết mạch hậu tự của hắn, kết thúc đoạn nhân quả này.”

Mặc dù giọng nói lạnh lùng, nhưng loại ma tính tàn phá bừa bãi thiên địa không kiêng kỵ gì này lại rõ rành rành, quả nhiên sắc bén vô cùng, sát khí ngập trời!

Đương nhiên, Ngô Vũ Đình biết chuyện này tuyệt đối không có khả năng do Hồng Thủy Đại Vu làm, Hồng Thủy Đại Vu không chỉ sẽ không làm như thế, ngược lại còn bảo vệ Tiểu Đa Dư, cho nên, làm ra chuyện này nhất định là có người khác.

Về phần những người khác...

A a a a, toàn bộ thiên hạ, bà đây sợ ai chứ?? Còn không làm qua ai!

Nhất định phải tìm đám khốn khiếp kia, chấm dứt nhân quả!

“Nếu Tiểu Đa Dư an toàn thì không cần lo lắng, hai ngươi cũng xuất quan, vậy cũng không cần giấu diếm Tiểu Niệm Nhi nữa.” Bạch Vân Đóa phấn chấn nói.

“Đứa trẻ kia...”

Sắc mặt Ngô Vũ Đình bình tĩnh, trong nháy mắt trở nên ôn nhu, nói: “Đứa trẻ kia ngoài mặt thì lạnh lùng ít nói, nhưng thật ra thì tâm sự rất nhiều. Hừm... Ta đi thăm nó đã.”

Bạch Vân Đóa nói: “Ta đi cùng người nhé?”

“Ngươi cũng đi sao? Sẽ không để lộ thân phận của ta chứ?”

Ngô Vũ Đình trợn mắt trừng một cái: “Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đợi ở đây đi!”

Bạch Vân Đóa có chút không nỡ, tình cảm quấn quýt không nói ra được: “Ta... Ta ẩn thân đi theo bên cạnh người, nếu như người cần người chăm sóc thì cứ gọi một tiếng là được.”

“Chăm sóc ta... Hiện tại có thể không dùng đến ngươi, ngươi chỉ cần sinh một bé tiểu hổ cho ta chăm sóc là được rồi.”

Ngô Vũ Đình đột nhiên quay đầu nhìn bụng của Bạch Vân Đóa, nói: “Haizz, không phải ta nói các ngươi, cái này đã bao nhiêu năm rồi chứ? Cái bụng này của ngươi sao vẫn chưa có động tĩnh gì vậy? Chuyện là sao vậy? Là ngươi không được hay Hổ Tử không được đấy?”

Bình Luận (0)
Comment