Bạch Vân Đóa nghe vậy sững sờ tại chỗ, gương mặt xinh đẹp đột nhiên như quả hồng chín mọng, xấu hổ tới cực điểm: “Sư mẫu, ngươi...”
“Nhanh lên một chút đi! Ta cái gì mà ta?” Ngô Vũ Đình nói: “Ngươi chưa sinh một đứa nên ngươi không biết đấy thôi, chơi cũng vui lắm.”
Bạch Vân Đóa đỏ mặt, mặt mũi tràn đầy vẻ ngạc nhiên nói: “Chơi sao?”
“Đúng vậy.”
Ngô Vũ Đình nói như đúng rồi: “Tranh thủ nhanh nhanh sinh một đứa đi, ngươi không muốn nuôi cũng không sao, bế đến cho ta chơi... Để ta nuôi.”
Cảm giác thẹn thùng của Bạch Vân Đóa trong chốc lát thăng đến chín tầng mây, chỉ còn lại sự kinh ngạc và chấn kinh.
Chơi? Nuôi?
“Ta không phải là đang tùy tiện nói đùa với ngươi đâu, ngươi cùng Hổ Tử mau chóng đẩy nhanh tiến độ việc này đi.”
Ngô Vũ Đình chân thành dạy bảo: “Đợi khi có con rồi thì sẽ không giống như bây giờ nữa, ngươi cũng biết Hổ Tử không biết suy xét kỹ càng, chỉ biết ngông cuồng dồn sức đánh, hoàn toàn không lo lắng gì cả, nhưng có con rồi thì sẽ có điều để nhớ mong, gặp phải chuyện gì, như nào cũng có thể kéo căng đầu óc dây cung kia đấy.”
Bạch Vân Đóa như đang suy nghĩ gì đó, đỏ mặt: “Nhưng mà cấp độ này của bọn ta, muốn có con rất khó...”
“Đấy là do các ngươi còn chưa cố gắng.”
Ngô Vũ Đình trừng mắt nhìn nàng, nói: “Trẻ trung không cố gắng, về già ngấm bi thương, chưa từng nghe nói sao?”
“Tranh thủ! Cố gắng!”
Lời còn chưa dứt, Ngô Vũ Đình đã nghênh ngang rời đi.
Chỉ để lại Bạch Vân Đóa mang vẻ mặt như phát sốt ở trong phòng, lẩm bẩm nói: “Câu thơ này, là... Có ý đấy sao?”
...
Mặt khác, lúc này đã là sáng sớm, tám giờ sáng.
Trải qua dị tượng thiên địa vào mấy ngày trước, khắp nơi trong thành Thượng Kinh đều là chim hót hoa nở.
Cao Võ Tổ Long, các học sinh tận mắt nhìn thấy chỉ trải qua một đêm mà cảnh xuân đã tràn ngập nhân gian, tất nhiên là đầy rẫy mới lạ, vô số học sinh đều đang kinh ngạc kêu lên, còn có rất nhiều người đang vội vàng chụp ảnh, ý muốn thu sinh cơ bừng bừng này vào trong ảnh chụp, giữ lại mãi mãi.
Tất cả các cấp cao của trường học, tất cả các giáo chức đều đang ai làm việc nấy, tiến hành làm việc của riêng mình; Xung quanh sân bãi thực chiến đều đang truyền đến tiếng hò hét rung trời.
Nhưng một khắc sau đó, tất cả mọi người ở khu vực khuôn viên của Cao Võ Tổ Long, toàn bộ đều cảm thấy trừ bản thân mình ra thì dường như toàn bộ thế giới đều đang trở nên yên tĩnh.
Khi tất cả mọi người đều nghĩ chỉ có một mình bản thân thấy như vậy, thực ra là trăm mắt dõi theo, tất cả đều cảm thấy giống như vậy, một luồng kim quang rực rỡ đột nhiên xuất hiện, đột ngột bao phủ toàn bộ Cao Võ Tổ Long.
Kim quang kia, giống như không trừ bất cứ nơi nào, lại giống như trời xanh đang chậm rãi hạ xuống, ép toàn bộ xuống dưới.
Một bóng người áo đen như Thần Linh lang thang nhân gian, đồng hành với luồng kim quang này, từ trời chậm rãi hạ xuống.
Trên bầu trời còn lưu lại một bóng dáng khoác áo choàng đen cao lớn như ngàn vạn trượng, nhưng chân thân của bóng dáng này cũng đã đáp xuống mặt đất.
Người tới có gương mặt vuông vắn, lúc chớp mắt như kín đáo có ngôi sao chuyển động trời trăng chiếu rọi, bộ áo khoác đen dài có hơi chuyển động theo gió, trên đầu có đội một vương miện phong cách cổ xưa.
Cả cơ thể đi về phía trước như gió mát lướt qua, nước mềm chảy xuôi, nước chảy mây trôi.
Những nơi đi qua, không tung không tích, không chút tiếng động, nhưng cho dù ở trước mặt có thiên quân vạn mã, có đầy dẫy nhà cao thì lúc hắn đi qua cũng đều sẽ tự nhiên tránh đi, nhường ra một con đường.
Để cho người này có thể thuận lợi thông qua, tất cả đều tự nhiên mà vậy, như lẽ đương nhiên, giống như tự nhiên đáng lẽ phải là như vậy.
Tất cả thầy trò tại đây đều tràn đầy nỗi khiếp sợ dõi theo, nhìn xem phòng học to lớn hùng vĩ kia, rõ ràng là tòa lầu kiên cố không có chút khe hở nào, trong lúc bất chợt đã tạo ra một con đường thênh thang, hai bên đường lớn hoa tươi đua nở, phồn hoa như gấm trên mặt đất.
Mà bóng người mặc áo đen kia cứ dậm chân đi qua không chút để ý, cứ lưu loát, phiêu nhiên như vậy.
Sau đó, dọc theo con đường sau khi được người mặc áo đen đội vương miện đi qua kia, lặng yên không một tiếng động trở về với hình dáng ban đầu, dường như chưa từng xảy ra thay đổi kì dị, hoặc là... Vừa rồi nhìn thấy chỉ là ảo giác của những người nhìn thấy.
Trong lúc nhất thời, tất cả những người thấy tận mắt màn này đều khiếp sợ đến ngạt thở, không thể kềm chế được.
Một nỗi tôn kính xuất phát từ nội tâm, từ tận đáy lòng, cùng lòng kính sợ, không nhịn được tự nhiên sinh ra.
Người này, cùng với việc hắn đến thì dường như là mang đến ánh sáng cho trời đất, nhưng lại dường như giữa trời đất đều là bóng tối.
Mãi cho đến khi bóng người màu đen đi qua được vài phút, một giáo viên ở trước mặt đi đến mới đột nhiên bừng tỉnh từ trong ngu ngơ, sau đó thì ánh mắt của hắn trở nên kích động dị thường, không nói hai lời, bịch một tiếng lập tức liền quỳ rạp xuống đất, mặt mũi tràn đầy nước mắt vui mừng.
Mãi lâu sau mới kích động đến mức không nói nên câu: “Là Ngự Tọa, là Ngự Tọa đại nhân...”
“Là Ngự Tọa đại nhân giá lâm Cao Võ Tổ Long!”
“Trời đất...”
Thật ra thì người kịp phản ứng lại đâu chỉ có một mình hắn chứ, rất nhiều giáo viên thế hệ đi trước đã lập tức hoàn hồn, tất cả đều khóc lóc đầy mặt, quỳ rạp xuống đất, thành tín quỳ lạy.
Ngự Tọa Tuần Thiên!
Đúng là thần thoại của Tinh Hồn, thánh lâm Tổ Long!
Đột nhiên bừng tỉnh, tất cả mọi người đều nghĩ đến chân dung treo trong lễ đường ở trường học kia, chân dung chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đấy, một bộ đồ đen giống như che đậy trời đất, một cái vương miện giống như chống cả càn khôn.
Uy nghiêm vô tận kia, khí thế vô tận kia!
Lại nhìn lên bầu trời lúc này, ngay tại lúc bóng dáng cực kì to lớn mặc đồ đen đeo vương miện kia đang chậm rãi tan biến, tất cả mọi người đều reo hò, quỳ lạy như điên!
“Ngự Tọa đại nhân!”
“Ngự Tọa đại nhân đến rồi!”
Tất cả học sinh tại đó cũng không có ngoại lệ, tất cả đều quỳ xuống đầy đất, mỗi một người đều khóc lóc đầy mặt, phấn chấn một cách không hiểu.
Không biết vì sao, chỉ là muốn khóc, khóc ròng ròng không giữ thể diện.
Biết bao nhiêu năm tháng, chính là bóng dáng áo đen này đã chống đỡ kéo dài sinh mệnh của nhân tộc tại đại lục Tinh Hồn!