Tả Tiểu Niệm hào hứng lấy điện thoại ra.
Ngô Vũ Đình vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ lại bây giờ ngăn cản ngược lại sẽ khiến Tả Tiểu Niệm nảy sinh nghi ngờ, dứt khoát không nói gì hết, dù sao cũng không liên lạc được... Đợi sau này gặp mặy chồng rồi sẽ nghĩ biện pháp khác.
Đã dùng thần thức quét qua toàn bộ đại lục Tinh Hồn rồi nhưng vẫn không có thu hoạch gì hết, sau đó là đi Vu Minh, lại đi Đạo Minh, lật khắp Tam Đại Lục cũng không tin không thể tìm được tên ranh con kia...
Tả Tiểu Niệm dưới tâm trạng phấn khích, rõ ràng là biết chuyện Tả Tiểu Đa “Đang bí mật đặc huấn”, sau khi vẫn ôm chút ít hy vọng rồi lấy điện thoại ra gọi đi, nhưng lại khẽ thở dài: “Haizzz, hiện tại chỉ sợ Cẩu Đát vẫn đang thí luyện rồi, có lẽ sẽ không nhận được cuộc điện thoại này...”
Hai mẹ con Ngô Vũ Đình và Tả Tiểu Niệm, một hiểu đúng một hiểu sai về tình hình của người nào đó, trong lúc nhất thời tất cả đều không có chút hy vọng nào về cuộc điện thoại này, nhưng trong điện thoại lại truyền đến một âm thanh “Tít~”...
!!!
Đây là, kết nối được sao!?
Lúc này, Ngô Vũ Đình trực tiếp giật nảy mình.
Mà bản thân Tả Tiểu Niệm đang ôm điện thoại cũng sợ ngây người! Miệng nhỏ đỏ hồng há to, trong mắt đều vẻ là rung động.
Má ơi à... Kết nối được này!!
Hai người Ngô Vũ Đình và Tả Tiểu Niệm đều không thể nào ngờ được, vậy mà điện thoại của Tả Tiểu Đa lại có thể kết nối được?
Đây... Tình huống gì vậy chứ?
Cái này cũng không hợp lý lắm!
Sau đó... Vang lên hai lần là đã nghe thấy bên kia nhận cuộc gọi, âm thanh bị đè ép xuống rất thấp, nhưng cũng rất rõ ràng là giọng nói của Tả Tiểu Đa: “Niệm Niệm Mèo?”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, giương nanh múa vuốt hung thần ác sát nói: “Cẩu Đát! Ngươi đang ở đâu đấy?”
Giọng nói của Tả Tiểu Đa: “Ta... Ta đang thí luyện đây...”
“Thí luyện giỏi nhỉ, ai mà không biết...”
Tả Tiểu Niệm đang định nói thì đã bị Ngô Vũ Đình đoạt mất điện thoại: “Tiểu Đa! Cuối cùng là ngươi đang ở đâu?”
Tả Tiểu Niệm đều sững sờ, sao mẹ gấp gáp vậy? Vậy mà đã gọi là Tiểu Đa rồi, không gọi là Cẩu Đát...
Rõ ràng Tả Tiểu Đa sửng sốt một chút, sau đó lập tức phấn chấn kêu một tiếng: “Mẹ!? A a a a... Ngươi và cha trở về rồi sao?”
“Bớt nói nhảm đi, mau nói ngươi đang ở đâu!”
Ngô Vũ Đình giận dữ nói: “Nhanh lên, nói thật.”
“Ta đang... Ừm, ta đang trong núi lớn xa xôi để thí luyện nè... Khụ, tín hiệu nơi này không được tốt lắm... Trước đó muốn liên lạc với Niệm Niệm Mèo đều không thể liên lạc được, lần này liên lạc đuợc rồi, tốt rồi... Qua mấy ngày nữa ta sẽ trở về, đều đã nghe ta báo bình an rồi, mẹ có thể yên tâm, tu vi của con trai mẹ đang có tiến bộ nhanh, hiện tại đã là vô địch thiên hạ rồi...”
Nghe tin mẹ trở về, sau khi Tả Tiểu Đa vui vẻ thì lại càng lo lắng hơn, nếu như mẹ đến đây, gặp được ông già kia...
Chưa chắc đã là đối thủ của ông ấy, dù sao thì lão già đấy cũng là đỉnh cao của đời này, có thể vật tay với Đại Vu, cho dù cha mẹ có là đại lão thì liệu có thể tới cấp độ như của người ta sao?
Một khi kẻ thù gặp nhau thì sẽ đặc biệt đỏ mắt, sẽ không liên lụy đến cha mẹ sao.
Dù sao thì bây giờ cũng đã báo bình an rồi, bản thân trốn trong không gian Diệt Không Tháp, không tin lão già kia có thể chờ đợi dài lâu!
“Bớt nói nhảm!”
Ngô Vũ Đình tức giận nói: “Mau nói!”
“Khụ khụ, ta đang cách Nhật Nguyệt quan không xa lắm, rất an toàn...” Tả Tiểu Đa vụng về.
“Vu Minh?” Ngô Vũ Đình lập tức đoán được.
“Khụ khụ, cứ xem là vậy đi... Mẹ, giờ ta không thể nói chuyện với ngươi nữa, bên này... Còn có chiến đấu.”
Ngô Vũ Đình còn chưa kịp nói thì bên kia điện thoại đã tắt máy.
Mặt của Ngô Vũ Đình tràn đầy sát khí.
“Lại có thể rơi vào Vu Minh! Hừ! Lão già Hồng Thủy này... quản giáo thuộc hạ kiểu gì đấy?”
Lập tức gọi điện thoại cho Tả Trường Lộ: “Có tin tức của Tiểu Đa rồi, bên phía Vu Minh, ta vừa nói chuyện điện thoại với hắn.”
...
Tả Trường Lộ theo cuộc thẩm vấn, ý định giết người trong lòng càng lúc càng cao.
Mặc dù không muốn nhiễm phải ô uế nhân gian nữa nhưng cũng đã nhiễm rồi, vậy thì mặc kệ cứ nhiễm nhiều một chút nữa!
Mà một khi kiêng nể buông ra thì tất cả mọi chuyện, hết thảy đều sẽ giải quyết dễ dàng, những chuyện liên quan cũng đã hiểu được kha khá.
Đầu đuôi mọi chuyện chẳng qua chỉ có vài gia đình trong số đó, oán hận khi Tần Phương Dương ngáng chân, vì bảo đảm quần long đoạt mạch không xuất hiện biến cố, con cháu của gia tộc mình có thể thuận lợi có được vị trí cao nên đã trừng trị Tần Phương Dương đang nhảy nhót đến hăng hái kia.
Dù sao thì loại chuyện này những năm trước đó cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, tất cả đều là việc quen thì dễ làm.
Cho tới bây giờ, sơ hở duy nhất cũng chỉ là lúc bắt lấy Tần Phương Dương, không biết vì sao mà Tần Phương Dương đã sớm cảm nhận được nguy hiểm của bản thân, vẫn luôn giữ gìn trạng thái lén lút di chuyển cực kỳ cẩn thận, hơn nữa lúc người xử lý hắn đuổi đến thì Tần Phương Dương đã rời khỏi thành Thượng Kinh, chạy đến đồng hoang.
Sáu vị sát thủ cấp cao đương nhiên không chịu buông tha, một mạch bám đuôi truy sát, dẫn đến đại chiến tại phía bắc Tuyệt Hồn Cốc của thành Thượng Kinh, sau trận chiến này, Tần Phương Dương tự bạo năm phân thân, khiến cho ba người của đối phương trọng thương, nhưng đầu, ngực, lưng, đan điền của bản thân liên tiếp gánh chịu mười bảy lần trọng thương chí mạng, ngã xuống vách đá cao vạn trượng!
Sau khi Tần Phương Dương ngã xuống, ba người chưa bị thương vẫn không chịu buông tha, trường kiếm rời tay phóng xuống, xuyên qua thân thể Tần Phương Dương!
Bên dưới Tuyệt Hồn Cốc chính là tuyệt địa sâu không thấy đáy, đã từng có người bay xuống mười ba ngàn mét nhưng vẫn không thể tìm thấy được đáy, gặp phải sương độc mờ mịt, bên dưới kia cũng không biết vì nguyên nhân gì mà tập hợp vô số kịch độc, chỉ là dường như sương mù đã bị trận pháp cao minh nào đó khóa lại, chưa từng bay lên mà thôi.
Nhưng phàm vì bất cứ lý do nào rơi vào trong làn khói độc thì nhất định chỉ chết không thể sống, không có ngoại lệ, cũng vì vậy nên nói là tuyệt địa Tuyệt Hồn Cốc.
Đến bước này rồi, là Tả Trường Lộ cũng không khỏi thở dài một tiếng.
Hy vọng sống sót của Tần Phương Dương là cực kỳ nhỏ bé, gần như là chắn chắn sẽ chết rồi!