Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1979 - Chương 1977: Hôm Nay Là Một Ngày Tốt (4)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1977: Hôm nay là một ngày tốt (4)

Với tính nết bao che khuyết điểm nổi tiếng của Đông Phương đại soái, còn có mờ mờ ảo ảo tăng thêm của Ngự Tọa đại nhân...

Lúc đầu Tả Trường Lộ muốn trừng trị hết một lượt, nhưng bây giờ lại đột nhiên có được tung tích chính xác của con trai, vậy thì, chuyện này, đương nhiên phải chừa lại để con trai đến xử lý.

Vẫn là câu nói kia.

Giống với nguyên nhân không trực tiếp ra tay của Vân Trung Hổ và Bạch Vân Đóa: “Oan có đầu, nợ có chủ.”

Với tư cách là học trò của Tần Phương Dương, Tả Tiểu Đa báo thù cho thầy sẽ là lý lẽ chính đáng, bản thân ra tay sẽ là bao biện làm thay.

Cho nên Tả Trường Lộ cắt đoạn gọn gàng dứt khoát, nghênh ngang rời đi.

Còn lại bốn nhà khác đã cảm nhận được đại họa lâm đầu, tất cả đều nhịn không được thở dài một hơi.

Quá dọa người!

Rõ ràng là vừa rồi cảm thấy nhà mình xong đời rồi, không ngờ là còn có thể chuyển hướng trở về từ cõi chết.

Xem ra Ngự Tọa đại nhân chỉ tra ra được bốn nhà kia, không tra ra được bọn ta.

Nếu là như vậy thì quá tốt rồi!

Chỉ cần không phải bị Ngự Tọa định tội tại chỗ, tùy ý mấy nhà kia vu cáo như nào thì bọn ta đều có thể ứng phó được, nhiều lắm chính là dứt bỏ lợi ích, bỏ xe giữ tướng, so với toàn bộ gia tộc thì chút ít lợi ích đó có là cái gì đâu chứ!

Mà sau khi đến đây, Hoàng Đế bệ hạ biết rõ chuyện Ngự Tọa đang điều tra quần long đoạt mạch nên căn bản cũng không dám đi vào, cứ khư khư đợi ở bên ngoài, đến lúc này, cuối cùng mới có thể thở phào một hơi.

“Truyền chỉ, tất cả quan viên có liên quan đến bốn nhà Phạm Lư Bạch Doãn, đều cắt chức điều tra! Bốn nhà này, lấy cửu tộc làm giới hạn, nhân lực vô tận, bố trí thiên la địa võng để bắt, toàn lực điều tra phá giải vụ án thầy Tần bị hại!”

“Nhất định phải để anh linh nhắm mắt ở thế giới bên kia!”

“Chỉnh đốn Cao Võ Tổ Long từ hôm nay, bộ trưởng Đinh bộ Võ Giáo, toàn lực chủ trì việc này.”

“Liên quan đến thị phần tham gia hội nghị quần long đoạt mạch, nhanh chóng đưa ra phương án bố trí công bằng thích đáng nhất!”

Lời Hoàng Đế nói lúc này đã không có bất cứ kẻ nào phản đối, bao gồm cả bảy gia tộc lớn trước đó xem quần long đoạt mạch như tài sản riêng của nhà mình, lần này, đâu chỉ không dám có chút phản đối, toàn bộ đều câm như hến, sợ rằng chỉ cần có chút động tĩnh cũng sẽ rước họa vào thân.

Hiện tại trong lòng của mỗi một người đều hiểu rất rõ: Việc cấp bách chính là thoát gia tộc của mình ra khỏi chuyện này, sau đó mới có thể nói đến những chuyện khác.

Tất cả đều lấy việc bảo toàn tính mạng làm trọng, bảo vệ vợ con bổ gia làm trọng!

Thật sự là quá dọa người!

Tứ đại gia tộc đã chiếm cứ Thượng Kinh hơn hai ngàn năm, chẳng qua chỉ giữa đôi câu vài lời mà tất cả đều bị san bằng sạch sẽ, không còn khả năng sống sót!

Mặc dù trên danh nghĩa mà nói thì còn đang theo trình tự tư pháp, nhưng đáy lòng của tất cả mọi người sao còn không hiểu rõ chứ.

Tứ đại gia tộc, tất cả mọi người từ trên xuống dưới, một người cũng không thể sống tiêp.

Chỉ với một đám thuộc hạ của Hữu Lộ Thiên Vương, chỉ với đám tướng lĩnh kia của Đông Phương đại soái cũng đã chắc chắn sẽ không tha cho bọn hắn.

Nên biết lần này, chính là xuất quân có tiếng, có thiên hạ đệ nhất, thần thủ hộ của Tinh Hồn là chỗ dựa chèo chống sau lưng.

Đám người kia há có thể không thừa cơ mà làm, không náo loạn thiên địa hết lần này đến lần khác thì tuyệt đối sẽ không xem như xong chuyện!

Khoảng thời gian này tiếp theo này, thành Thượng Kinh, sắp đến thời buổi loạn lạc, biến thành nơi thị phi.

Tất cả mọi người vẫn nên trung thực một chút mới tốt.

Nếu như có thể thuận lợi vượt qua quần long đoạt mạch lần này, vậy đó chính là Thiên Quan chúc phúc, ông trời phù hộ.

...

Gió nổi lên trên bầu trời.

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đã tụ hợp.

“Lập tức đi Vu Minh!”

Thái độ của Ngô Vũ Đình rất quả quyết, hiện tại nàng hận không thể lập tức tìm thấy con trai, ôm Tiểu Cẩu Đát vào trong lòng, hôn cho vài cái.

Thận sự là sắp không ổn rồi!

Con trai ở đại lục Vu Minh, đó chính là lạc vào nơi nguy hiểm, như vậy thì sao được chứ?

“Mặc dù con trai ở bên kia đã có tin tức xác thực truyền về, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này chỗ nào cũng đều lộ ra vẻ kỳ lạ.”

Tả Trường Lộ cau mày.

“Ngươi không giết sạch mọi người chứ?”

“Không có, là lúc điện thoại của ngươi đến, nếu như Tiểu Đa vẫn còn sống, vậy ta đương nhiên là để lại cho Tiểu Đa một chút.”

Tả Trường Lộ thở dài, nói: “Mặc dù như vậy sẽ dẫn đến thanh danh đầu voi đuôi chuột của bản thân ta bị thiệt hại, nhưng Tần Phương Dương là thầy của Tiểu Đa, bị hại oan khuất như vậy, nếu như Tiểu Đa không thể tự tay báo thù cho thầy, vậy khó tránh khỏi sẽ là một niềm tiếc nuối không nguôi trong cả đời người, đạo tâm khuyết thiếu.”

“Sau này nửa đêm tỉnh mộng sẽ thường xuyên cảm thấy có lỗi với thầy của mình. Mà loại áy náy này, sẽ đi theo hắn cả đời. Cho nên đương nhiên là muốn tránh khả năng để loại tình huống này xuất hiện.”

Ngô Vũ Đình rất tán thành: “Làm rất đúng.”

Hai người ngươi một lời ta một câu bắt đầu bàn bạc, cùng đi Vu Minh đón Cẩu Đát.

Tả Tiểu Niệm ở một bên nghe thấy cũng nhất định ầm ĩ muốn đi theo cùng.

Bị Tả Trường Lộ cứng rắn dạy dỗ cho một trận, cong môi ngoan ngoãn.

Ngay lúc hai người định động thân thì đột nhiên Tả Trường Lộ nhận được một cuộc điện thoại.

Vừa nhìn, không khỏi sinh lòng nghi ngờ, nói: “Ồ, là điện thoại của Hổ Đầu? Vừa mới rời đi một đêm thôi sao lại gọi điện thoại đến rồi?”

Thế là nhận cuộc gọi: “Hổ Đầu?”

Tả Trường Lộ cau mày: “Chuyện gì?”

“Khụ khụ khụ... Cái này... Cái kia...” Bên kia, giọng điệu kỳ lạ của Vân Trung Hổ lộn xộn tới cực điểm ở trong gió.

Lấp ba lấp bắp hết toàn bộ quá trình, nói cũng không nói được hoàn chỉnh trôi chảy.

Hai người từ lúc nhỏ đã nhìn Vân Trung Hổ lớn lên, hoàn toàn có thể hình dung ra được, vị Tả Lộ Thiên Vương này lúc này đại khái đã rơi vào trong một loại trạng thái hoàn toàn ngơ ngẩn.

“Xảy ra cchuyện gì?”

Giọng nói của Vân Trung Hổ bên kia đã sụp đổ: “Tra được tung tích của tiểu sư đệ rồi...”

“Tra được rồi?”

Tả Trường Lộ nhíu nhíu mày: “Ta đã biết trước rồi, ta cũng đã nhận được tin tức của Tiểu Đa rồi!”

“!!!”

Giọng điệu của Vân Trung Hổ ở bên kia ngạc nhiên đến cực điểm: “Ngươi... Vậy mà... Không tức giận?”

“Tức giận?”

Bình Luận (0)
Comment