Tả Trường Lộ nhất thời khó hiểu trong lòng: “Tình hình gì vậy? Bên phía của ngươi cuối cùng là tra được gì rồi?”
Giọng nói của Vân Trung Hổ lộn xộn: “Sau khi chân dung của tiểu sư đệ truyền đến Nhật Nguyệt Quan thì bên phía Nhật Nguyệt Quan có truyền đến tin tức... Nói là ngày mà tiểu sư đệ mất tích ấy, có người từng dẫn theo hắn đi thăm khu mộ anh hùng...Tiến vào điện Anh Linh...”
Tả Trường Lộ: “????”
Nghe nói như vậy, lông mày của Ngự Tọa đại nhân chậm rãi nheo thành một sợi dây thừng, hắn nhạy bén ngửi được hương vị không được bình thường trong đó.
“Ngươi nói cụ thể xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Vân Trung Hổ đang định nói thì nghe thấy điện thoại của Ngô Vũ Đình vang lên ở bên kia.
Ngô Vũ Đình vừa nhìn đã lập tức vui vẻ kêu lên, nói: “Hôm nay thật sự không biết là ngày tốt gì nữa, cha ta vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho ta, xem ra hôm nay nhất định là ngày đoàn viên, ừm, Tiểu Đa còn có Tiểu Niệm đều chưa từng gặp qua lão nhân gia hắn nữa...”
Bên kia điện thoại, Vân Trung Hổ đang trò chuyện với Tả Trường Lộ đương nhiên nghe được lời Ngô Vũ Đình nói, lập tức trợn mắt lên: “... Sư phụ ngươi... Hỏi sư nương đi...”
Tả Tiểu Niệm ở một bên bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc: “Ông ngoại? Ta và Tiểu Đa thật sự có ông ngoại sao?”
Ngô Vũ Đình cười mắng: “Đứa trẻ ngốc nghếch này, không có ông ngoại ngươi thì làm sao có mẹ ngươi được?!”
Tả Tiểu Niệm cười ngây ngô: “Đúng, đúng.”
Quay đầu nhìn, không khỏi kinh ngạc: “Cha, sắc mặt của ngươi sao lại kỳ quái như vậy...”
Tả Trường Lộ hừ một tiếng, lúc này mới nhớ tới việc đang nói chuyện với Vân Trung Hổ, nhưng ngạc nhiên phát hiện điện thoại của Vân Trung Hổ đã tắt rồi...
À? Tên ranh này lại dám chủ động cúp điện thoại của ta, cái này là tình hình gì vậy?
Một lúc sau đã thấy Ngô Vũ Đình hào hứng nhận điện thoại: “Cha! Những năm này ngươi chạy đi đâu vậy chứ? Vẫn luôn bế quan sao? Cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Ngươi nói xem nhiều năm như vậy mà ngươi cũng không liên lạc gì cả, cũng không biết là bọn ta lo lắng biết bao nhiêu đâu!”
Bên kia truyền tới giọng nói có chút quẫn bách: “Tiểu Vũ Điểm à... He he, he he he, he he he he he... Người đó, có ở bên cạnh không?”
Ngô Vũ Đình vừa bực mình vừa buồn cười: “Ở bên cạnh á, con rể của ngươi đang ở ngay bên cạnh ta nè!”
Tả Trường Lộ ngẩng đầu lên, con ngươi liếc ngang liếc dọc, khuôn mặt nho nhã xưa nay dần dần sụp đổ.
Bên kia, Lệ Trường Thiên cũng đầu bù tóc rối gãi gãi đầu, rất không tự nhiên cười gượng hai tiếng: “Ở bên cạnh hả... ở bên cạnh tốt, ở bên cạnh mới tốt... Vậy... Một chút nữa ta sẽ gọi lại cho ngươi.”
Ngô Vũ Đình sửng sốt: “Cha? Cha! Ngươi ngươi... Ngươi nói chuyện đi chứ?!”
Chỉ nghe thấy bên kia đang hét: “Alo, alo, alo? Alo alo alo? Xời, sao bên Vu Minh này tín hiệu yếu thế không biết...”
Tít.
Tắt máy rồi.
Ngô Vũ Đình sửng sốt: “Tín hiệu nên phía Vu Minh?”
Sắc mặt của Tả Trường Lộ đã trở nên đặc sắc, thở dài một hơi: “Được rồi, không cần lo lắng nữa. Tình hình đại khái như nào thì bây giờ ta đã có thể tưởng tượng ra rồi, tình thế đã rất rõ ràng rồi...”
Ngô Vũ Đình ngơ ngác nhìn chầm chầm: “Tình thế rất rõ ràng? Có thể tưởng tượng ra?”
Bây giờ ta vẫn đang tràn đầy hoang mang nè...
Sao ngươi đã hiêu rõ ràng hết rồi?
Hôm nay không phải là ngày tốt để cả nhà đoàn tụ sao?
Tả Trường Lộ thở dài, nhìn nhìn vợ của mình, lúc này mới bất lực nói: “Uổng công ngươi tự xưng là một đời thông minh, như nào cũng có lúc nhất thời u mê, đến tận lúc này rồi mà vẫn còn không hiểu? Khẳng định là lão nhị đó bế quan xong, biết mình có thêm một đứa cháu ngoại nên rất hưng phấn rất vui vẻ, đương nhiên muốn tới xem thử.”
“Đợi thật sự nhìn thấy rồi, sau khi tán thưởng đứa trẻ tốt không tệ, suy nghĩ thấy hai ta không ở bên cạnh, hắn không thể có trách nhiệm giúp đỡ dạy dỗ sao? Đền bù một chút đáng tiếc vì những năm này không có ở đây... Thế nên đã mang Tiểu Đa đi lịch luyện... Sau đó chính là chuyện như vậy.”
“Lại nghĩ sâu thêm một chút, nhìn xung quanh thời thế hiện nay, trừ lão nhị với cái đầu dễ dàng không giữ bình tĩnh kia ra, với tính cách hở một chút là lại làm chuyện ngu ngốc, tự tung tự tác, từ xưa đến nay làm việc đều không để ý đến hậu quả mới có khả năng làm ra chuyện mang Tiểu Đa đi không thèm nhắn nhủ với bất cứ ai. Đấy cũng gián tiếp tạo nên việc mất tích khó hiểu của Tiểu Đa... Nếu là những người khác, hoặc khó mới có thể đến hôm nay mới có tin tức đáp lại, hoặc chính là Tiểu Đa sớm đã chết từ lâu rồi!”
“Hơn nữa, nếu không phải hắn, làm sao mà chỉ nói được hai câu biết ta ở bên cạnh thì lập tức tắt máy chứ? Ông ấy chột dạ rồi.”
Không thể không nói, đầu óc của Tả Trường Lộ vẫn còn dùng rất tốt, chỉ dựa vào cuộc điện thoại muốn nói gì đó nhưng lại thôi của Lệ Trường Thiên mà đã đoán được toàn bộ chân tướng sự việc.
Ngô Vũ Đình vừa nghe, vừa liên tục gật đầu đồng ý.
Đợi đến lúc Tả Trường Lộ nói xong, mới đột nhiên chau mày, vô cùng bất mãn nói: “Cái gì gọi là lão nhị chứ? Đó là cha ta! Cha vợ của ngươi! Ngươi dứt khoát như thế gọi hắn là lão nhị, có phải còn muốn gọi ta là cháu gái luôn không? Nói, có phải ngươi muốn chiếm lợi của ta hay không?”
Tả Trường Lộ sờ mũi không ngừng cười khổ, ta đâu phải là không muốn gọi hắn một tiếng cha đâu, vấn đề là hắn không dám nhận kìa!
Hơn nữa ấy... Mấy năm trước, ngươi đúng thật là cháu gái mà?
Mỗi ngày đều nũng na nũng nịu đi theo sau mông không phải ngươi sao?
Chỉ là lời này, bây giờ tuyệt đối không dám nói.
Tâm tư của Ngô Vũ Đình thay đổi, trong nháy mắt làm rõ nguyên nhân hậu quả, nhất thời tràn đầy khó chịu, điên cuồng trợn trắng mắt, nhưng lại không phát ra được.
Người cha đáng thất vọng kia của mình, mỗi lần gặp con rể đều là dáng vẻ ra sức nịnh nọt, chạy đến gọi đại ca, bản thân người làm con gái này cũng say rồi..