“Vậy cũng không đúng đâu, Tiểu Đa mất tích cũng không phải chỉ là một ngày hai ngày, sao hắn lại không nghĩ đến việc gọi điện thoại thông báo một tiếng chứ? Cho dù là không muốn để ý đến Phong Hải bên kia, liên lạc cho Tinh Thần hoặc vợ chồng Hổ Tử cũng nên mà, đến mức khiến người khác gấp gáp như vậy sao?”
Ngô Vũ Đình nghĩ nghĩ, lại phát hiện vấn đề khác.
Tả Trường Lộ im lặng: “Vợ đại nhân ạ, ngươi nghĩ thử đầu óc kia của cha ngươi xem, làm việc bừa bãi, còn tự cho là đúng... Ta dám đánh cược, đoán là đến bây giờ Tiểu Đa cũng không biết đó là ông ngoại của hắn... Chắc chắn là mượn một lý do mà hắn tự cho là rất chính đáng để ném con trai vào nơi nguy hiểm lịch luyện, nghĩ thử hắn và Tiểu Đa đều ở Vu Minh, còn có cái gì mà không hiểu nữa chứ...”
“Vậy sao ngươi lại biết hắn sẽ không nói toạc ra thân phận thật sự của hắn?”
“Vợ đại nhân ạ, sao mà cứ liên quan đến người nhà chúng ta là đầu óc của ngươi lại không hoạt động vậy? Ngươi chỉ cần nghĩ sơ sơ là đã có thể nghĩ ra rồi, cha ngươi là ai chứ, chính là Ma Tổ đấy! Người ở đỉnh cao đương thời, trừ vài người có hạn ra thì ai có thể làm gì được hắn chứ?”
“Nếu như tên ranh con Tiểu Đa kia biết được ông ngoại hắn là sự tồn tại lợi hại như vậy thì có đi đến nơi nguy hiểm hơn nữa cũng sẽ xem như du sơn ngoạn thủy, một mạch phóng khoáng thôi. Cho dù lão nhị có miễn cưỡng ép buộc hắn đi chiến đấu, ranh con này chỉ cần giở trò làm nũng, còn chẳng phải chuyện gì cũng xem như xong sao... Vậy còn có hiệu quả gì nữa? Làm sao mà lão nhị dám cho hắn biết? Chưa chắc đến mức bịa ra lý do kỳ quái nào đó đâu?”
Không thể không nói, Tả Trường Lộ nắm chắc tính cách của Lệ Trường Thiên, quả nhiên là đến mức tinh tế.
Lời nói này đều đã phân tích rõ ràng dễ hiểu động cơ, tâm lý của Lệ Trường Thiên, vô cùng tinh tế, nhìn rõ mồn một, giống như thấy tận mắt.
Ngô Vũ Đình buồn rầu: “Vậy tại sao bây giờ lại gọi điện thoại đến? Thời cơ vừa đúng lúc chúng ta xuất quan!”
“Đây có lẽ là trùng hợp, cùng một chút xíu tất nhiên!”
Tả Trường Lộ xùy một tiếng trong lỗ mũi: “Ta đoán là vì lão nhị phát hiện khả năng gây ra tai hoạ của tên ranh con này vượt ngoài ý muốn, thậm chí là bây giờ đã gây ra phiền phức ngập trời, lớn đến mức tên vô sỉ này phát hiện một mình hắn cũng không thể khống chế được cục diện, dù sao thì bọn hắn cũng đang ở chỗVu Minh.”
“Cái này chẳng phải là đang nói, bây giờ Tiểu Đa và ông ngoại hắn đều đang rất nguy hiểm?” Ngô Vũ Đình thay đổi sắc mặt.
“Chưa hẳn là rất nguy hiểm, nhưng tính nguy hiểm ở mức nhất định là khó tránh khỏi, theo việc xuất quan của chúng ta, cấp cao Vu Minh tự có lo lắng.”
“Vậy chúng ta cũng phải nhanh lên, lỡ đâu có chuyện gì thì sao, ngươi còn lề mề cái gì chứ?”
Ngô Vũ Đình bất mãn nói.
“...”
Tả Trường Lộ im lặng không nói lời nào.
Ta vốn muốn đi thật nhanh rồi, đây không phải vì ngươi cứ lôi kéo ta để hỏi chuyện sao?
Thế nhưng vẫn cứ im lặng không dám cãi lại, nói lý với con gái, đặc biệt là nói lý với vợ của mình của mình, đầu óc bị hỏng rồi sao sao?!
...
Phong Hải.
Vân Trung Hổ và Du Đông Thiên hai mắt nhìn nhau, tất cả đều im lặng, ngoài ra còn tràn đầy bi thương trong lòng.
Ai có thể ngờ được, trước trước sau sau khởi binh động tướng làm đến nhiều ngày như vậy, lại là một chuyện nhầm lẫn đáng xấu hổ?
Bây giờ thì hay rồi, làm đến lòng người của toàn bộ Viêm Võ đế quốc đều bàng hoàng...
Nhưng mà cũng không phải không có điểm tốt, thổ phỉ trộm cướp của lãnh thổ đại lục gần như đều bị xử lý sạch sẽ, vô số tham quan ô lại cũng nhờ vào cơn gió này loại bỏ đến gần hết, những người còn lại cũng đều im như hến, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dám tiếp tục lỗ mãng nữa...
Mặc dù hiện tại đã biết là hiểu lầm, nhưng Vân Trung Hổ vàg Du Đông Thiên cũng chỉ cau mày khó chịu, không dám nói ra khỏi miệng.
Đó là đại tiền bối.
Ai dám nói gì chứ?
Đừng nói là hai người bọn hắn, cho dù là Trích Tinh Đế Quân Du Tinh Thần...
“Chơi ông lớn nhà hắn!”
Nổi giận đùng đùng có thể mắng ra tận miệng là Trích Tinh Đế Quân Du Tinh Thần, Đế Quân lúc này có thể nói là vượt qua cả giới hạn của tức giận rồi.
“Chơi ông lớn nhà hắn!”
Câu nói này, trước sau đã bị hắn mắng đến ngàn vạn lần, lặp đi lặp lại cũng chỉ có câu này.
Không có cách, mắng mẹ hắn? Không được, đó là trưởng bối, suýt nữa là mẹ của mình rồi, sao có thể mắng được chứ?
Mắng vợ hắn?
Nếu như vợ hắn còn sống thì đã có thể mắng được, nhưng nếu như đã làm cổ rồi, vậy thì nhất định là không thể mắng rồi?
Mắng con gái hắn?
Cái kia càng không được!
Cho nên, Du Tinh Thần mắng đi mắng lại cũng chỉ có thể chơi ông lớn nhà hắn.
“Cái tên Lệ lão nhị này, nhất định là đầu óc có lỗ, thần kinh bị khiếm khuyết, tim chỉ có một, còn đứt quãng không thông không thấu! Mạch não... Mẹ nó, tên khốn nạn này chính là không có mạch não nào có thể nói được, chơi ông lớn nhà hắn!”
“Tức chết ông rồi!”
Du Tinh Thần tức giận đến mức tâm can lá lách dạ dày thận của mình đều sưng lên một vòng, nhưng vẫn chưa thể hết giận.
Rất lâu sau đó, cuối cùng mới lấy điện thoại ra..
Gọi từng cuộc từng cuộc: “Đao, ngươi đang làm gì vậy? Đánh một người cho ta đi!... Ai hả? Lệ lão nhị! Ngươi đánh không lại sao? Đương nhiên là ta biết ngươi đánh không lại, có điều không cần lo lắng, ta tìm Kiếm giúp ngươi, ngươi cứ chờ tin tức của ta, đến lúc đó quăng xuống nam bắc đánh đồ vật là được rồi!”
“Kiếm! Làm gì vậy? Giúp ta đánh một người đi!...”
“Em Cầm, ngươi đang làm gì đấy? Khụ khụ, giúp ta đánh một người đi. Ừm... Anh hai của ngươi! Anh hai nào hả? Ngươi còn có mấy người anh hai nữa vậy? Chính là cha của cái người con gái giành chồng với ngươi đấy! Cứ quyết định như vậy đi... Ừ, chờ tin tức của ta.”
“Thương, làm gì vậy? Giúp ta đánh một người... Ngươi cứ một lòng một dạ đâm hắn cho ta là được rồi, cứ quyết định vui vẻ như vậy đi!”
“...”
Liên lạc cho mấy người, Du Tinh Thần mới tức giận bất bình để điện thoại xuống.
Tả Hữu Thiên Vương ở ngay bên cạnh im lặng không dám nói lời nào.
Bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được rung động từ đáy lòng: Đánh Ma Tổ, vậy mà cần nhiều người liên thủ như vậy sao?