Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1987 - Chương 1985: Nghiêm! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1985: Nghiêm! (2)

Ngô Vũ Đình ngửa mặt lên trời, vênh vênh váo váo nói: “Hắn không chỉ không dám mà còn là loại phải hầu hạ ăn ngon uống sướng cho ta, còn phải tặng cho con ta rất nhiều lễ vật, cẩn thận nịnh bợ, không thể nói trước chỉ điểm tu vi cho con của ta, tận tâm tận lực!”

“Đậu xanh rau má...”

Miệng của Lệ Trường Thiên càng ngoác càng lớn, trực tiếp bị con gái của mình dọa cho phát hoảng: “Con gái, ngươi khoác lác kiềm chế một chút, ngươi khoác lác như vậy có chút lố rồi... Hồng Thủy là thiên hạ đệ nhất được công nhận, trên thế giới này nguy hiểm nhất chính là hắn đấy!”

Nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hiện tại là đang ở Vu Minh, địa bàn của người ta...”

Nhìn con gái của mình, Ma Tổ là thật sự cảm thấy không hiểu.

Trong ấn tượng, con gái của mình từ trước đến nay chính là một cô gái ngoan ngoãn mà, trước giờ không biết khoác lác, vậy mà sau khi đi theo Tả Trường Trường thì đã học thành cái gì rồi?

Nếu như cái này để cho Tả Trường Lộ hoặc người khác nghe thấy, đoán là có thể sẽ cười vào mặt của hắn: Cũng không biết danh hiệu “Vũ Ma” kia của con gái ngươi là chui ra kiểu gì, uổng cho ngươi có mặt mũi nói kiểu cô gái ngoan ngoãn...

Cô gái ngoan ngoãn nhà ai có thể sử dụng “Ma” để xưng hô?

Đấy cũng là vì đi theo ta, dưới sự chỉ bảo của ta mới làm được một người vợ tốt, giúp chồng dạy con!

Nhưng mà Lệ Trường Thiên vẫn liếc mắt nhìn, liếc liếc nhìn nhìn con gái của mình, lại nhìn con rể của mình, trong bụng đều là không phục không cam lòng.

Hồng Thủy người ta không dám động tới con trai ngươi?

Dựa vào cái gì chứ?

A a a a... Người ta rất là sợ ngươi hả.

Cuối cùng là loại sức mạnh này của ngươi ở đâu ra vậy!

Không chỉ không dám động, vậy mà còn phải hầu hạ cho ngươi ăn ngon uống sướng? Còn phải tặng cho con của ngươi rất nhiều lễ vật... Còn phải chỉ điểm võ công... Còn...

Không phải ta coi thường hai ngươi, cho dù là hai người các ngươi thì chỉ sợ cũng không thể có được loại đãi ngộ này của Hồng Thủy Đại Vu đâu!

Chớ nói chi là đứa con miệng còn hôi sữa của nhà các ngươi!

Thật sự là khoác lác tới trời mà...

Nhưng Lệ Trường Thiên nghĩ lại cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Dù sao cũng là tự bản thân làm mất đứa trẻ, con gái nói như vậy thực chất là vì giảm bớt gánh nặng trong lòng mình.

Haizzz, vẫn là con gái tốt hơn!

Con gái, đấy chính là áo bông nhỏ của cha mà.

Mặc dù ngoài miệng cực kỳ dữ dằn, nhưng trong đáy lòng vẫn là suy nghĩ cho ta...

Nghĩ như vậy, Lệ Trường Thiên lập tức cảm động suýt chút rơi lệ.

Ma Tổ cứ buồn bực như vậy đi theo cặp vợ chồng bay về phía trước, cho dù trên đường đi bị con gái mắng đến da đầu nổi mụn, nhưng vẫn bằng lòng cam chịu trong lòng, một câu cũng không phản bác, thái độ biết lỗi thật sự vô cùng tốt.

Con gái là đang cứu ta!

Giống như con cái gây họa, bị người khác tìm tới nhà, vẫn luôn là cha mẹ đánh cho con của mình một trận.

Rất rõ ràng, ta đã đánh hắn rồi, ngươi cũng không cần đánh nữa.

Cứ như vậy, trong lòng Tả lão đại cũng có thể bớt giận, sẽ không vì chuyện này tìm phiền phức cho ta...

Xét đến cuối cùng vẫn là câu nói kia, sinh con gái vẫn là tốt nhất!

Tiến công của bản thân trên đoạn đường này, không hay không biết đã bay ra ngoài hơn vạn dặm.

...

Bên khác, Tả Tiểu Đa đi theo vị “Thủy lão” này, một mạch bay về phía trước - Khụ, cơ bản là Thủy lão bay rồi mang hắn theo, “Vù” một tiếng lập tức xé rách không gian, tiếp theo mang theo Tả Tiểu Đa một bước bước ra.

Tu vi của Tả Tiểu Đa không đến, còn cách xa không thể xé rách không gian chớ đừng nói chi là xé rách không gian để đi đường, nhưng hắn vẫn biết nguyên lý và độ khó của việc xé rách không gian, mà cũng chính vì biết nên trong lòng càng không thể tránh khỏi cảm thấy mơ hồ, đây cuối cùng là đang đi về phía Nhật Nguyệt Quan hay đang đi về hướng khác vậy?

Dùng loại thủ đoạn xé rách không gian vượt qua lệ thường này để đi đường, đối với Tả Tiểu Đa tới nói, cái gọi là cảm giác phương vị phương hướng chính là cái rắm, hoàn toàn không có ý nghĩa!

Liên tục xé rách không gian ba lần như vậy, lúc này hai người đang dấn thân vào bên trong một sơn cốc có băng tuyết trắng xóa, xung quanh hoàn toàn đều là đỉnh núi cao vút trong mây có lớp tuyết đọng không biết đã bao nhiêu năm.

“Tả tiểu huynh đệ, một đường đồng hành hôm nay, cũng là một phần nhân duyên.”

Thủy lão chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Lão phu cũng không có gì khác có thể đem ra được, chỉ có một thân tu vi cũng không tệ, chỉ qua loa một chút muốn luyện tập với tiểu huynh đệ một phen.”

“Cảm ơn Thủy lão chỉ điểm.”

Tả Tiểu Đa càng thêm chắc chắn trong lòng, đây nhất định là một vị cao nhân ẩn thế.

Tu vi thông thiên triệt địa này không hề tầm thường, bây giờ chịu chỉ điểm cho mình, đó chính là thiên đại tạo hóa của bản thân.

Vậy còn chờ gì nữa?

Bất luận hắn là đại lão của Vu Minh hay là Đạo Minh, trước tiên ta thăng cấp cho bản thân cái đã rồi nói tiếp. Sự tồn tại cường đại như vậy, chắc là rất lâu sau này ta cũng sẽ không phải là đối thủ của người ta...

Hiện tại ta thiếu phần nhân quả nhân tình này, sau này nhớ kỹ trả hết là được rồi.

“Thủy lão tiền bối, mời.”

Tả Tiểu Đa không thấy mảy may chần chờ, lật tay liền xách đi ra Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy.

Vào thời khắc này, khẳng định là không thể giấu dốt được nữa, nếu như xuất kiếm ra, sau khi kết thúc rèn luyện, người ta chỉ bảo một chút về kiếm thuật, sau đó lập tức kết thúc rèn luyện thì phải làm sao?

Cho nên, ngay tại lúc này nhất định phải dùng sở trường giỏi nhất đầu tiên, là loại bản lĩnh cực kỳ cực kỳ được quý trọng ấy.

Sau khi bản thân đột phá Quy Huyền cũng chưa từng thật sự tập luyện qua, lần đối chiến cùng với Ma tộc, ngoài thời gian ngắn ngủi ra thì còn có lúc căn cơ bất ổn kia, tâm cảnh có điểm thiếu sót, kết quả củng cố căn cơ của bản thân không thể nói là không có, nhưng cũng không nhiều lắm.

Bây giờ là thực chiến khó có được sau khi đã lắng đọng rất lâu.

Với đối thủ trước mặt này, tin là có thể bảo đảm mãi mãi ngang tài ngang sức với bản thân, bản thân nhờ đối thủ này có thể hoàn toàn triệt để mài giũa một chút chiến lực sau khi tăng vọt!

Vù một tiếng, triển khai song chùy, hai vầng hào quang một trắng một đen reo hò bay vọt vào.

Trong một cái chớp mắt này, ánh mắt của Thủy lão ở đối diện lộ ra sự kinh ngạc dày đặc, thậm chí còn có vài phần... Chấn động!

Bình Luận (0)
Comment