Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1986 - Chương 1984: Nghiêm!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1984: Nghiêm!

“Ngươi vẫn nên nói bây giờ ngươi đang ở chỗ nào đi? Mau chóng nói! Có thể đừng vòng vo được không!” Tả Trường Lộ chém đinh chặt sắt.

“Ta đang ở Vu Minh...”

“Ngươi đúng thật là có bản lĩnh đấy, ném con trai ruột của con gái ngươi đến đại hậu phương Vu Minh, quả nhiên là chịu chơi.”

Giọng nói của Tả Trường Lộ lạnh lùng: “Được, làm ông ngoại như ngươi cũng hợp chuẩn lắm.”

“Lão đại, ta sai rồi...”

“Từ giờ trở đi, ngoan ngoãn đợi ở tại chỗ cũ đừng nhúc nhích!”

“Ta...”

“Nghe thấy không?”

“Vâng! Ta không nhúc nhích!”

“Nghiêm!”

“Vâng!”

Lệ Trường Thiên nghiêm theo bản năng, không nhúc nhích tí nào, sau đó... Sau đó điện thoại đã tắt máy rồi.

Lệ Trường Thiên đứng trên không trung, đứng nghiêm bất động, hỗn loạn trong gió, tâm trí rối bời, chỉ cảm thấy... Có vẻ như có chỗ nào đó không đúng lắm, ngơ ngơ ngác ngác thật lâu mới tỉnh hồn lại: “Đệch! Cái thằng Tả Trường Trường kia là con rể của ta cơ mà, ta sợ hắn làm cái gì chứ?!”

“Thật sự là không có quy tắc!”

“Hô to gọi nhỏ với cha vợ như thế, còn ra thể thống gì!”

“Có hiểu chút gì gọi là tôn ti lễ phép hay không?”

“Không vua không cha, kẻ ngỗ nghịch! Ta hận không thể...”

Ngoài miệng căm ghét thấp giọng chửi mắng, con mắt nhạy bén liếc nhìn xung quang, sợ rằng bên người đột nhiên xuất hiện người nào đó...

Thân thể lại thẳng tắp đứng nghiêm trên không trung.

Từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích.

Lão đại nói, không thể nhúc nhích, vậy chính là không thể nhúc nhích, đánh chết cũng không thể nhúc nhích.

Nghiêm!

Lão đại còn chưa kêu nghỉ...

...

Hơi lệch, không gian xùy một tiếng lập tức bị xé nứt.

Hai vợ chồng Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cùng nhau xuất hiện trước mặt Lệ Trường Thiên.

Trong lúc Lệ Trường Thiên nhìn thấy gương mặt kia, theo bản năng khép hai chân lại, ưỡn ngực ngẩng đầu, giọng nói vang dội: “Chào lão đại! Chào chị dâu!”

“...”

Khóe miệng Tả Trường Lộ nhất thời giật giật một trận.

Sau khi Ngô Vũ Đình sững sờ: “....... Cha!”

Tức bực giậm chân: “Ngươi nói xem cuối cùng ngươi có thể có chút giới hạn hay không hả!!!! Hả a a a a a!”

Ngô Vũ Đình thật sự phát điên rồi, đây là cha kiểu gì vậy chứ!

Có người cha nào lại đi gọi con gái của mình là chị dâu không?

Đây đúng thực là hết nói nổi!

Lệ Trường Thiên lập tức tỉnh ngộ, cúi đầu khom lưng nịnh nọt cười cười với Tả Trường Lộ, sau đó dùng vẻ mặt hiền lành chột dạ nhìn con gái: “Vũ Điểm Nhi à...”

Ngô Vũ Đình xanh mặt: “Đừng nói những thứ linh tinh nữa, con của ta đâu?!”

“Khụ khụ...”

“Ngươi trực tiếp nói với ta, Hồng Thủy đi về bên nào?”

“Bên kia!”

“Vậy sao ngươi không mau chóng đuổi theo?! Cứ ngây ngốc đứng đấy làm gì? Chờ Tiểu Đa Dư quay đầu tìm ngươi sao?”

“...”

Lệ Trường Thiên ủy khuất trong lòng, ta không đuổi theo sao, không đúng, ta đang đuổi theo mà!

Nhưng lão đại ra lệnh cho ta bảo ta đứng yên đừng nhúc nhích, phải nghiêm...

Hơn nữa, nếu như ta đuổi theo rồi thì hai người các ngươi có thể tìm thấy ta nhanh như vậy sao?

Trong lòng suy nghĩ ngàn vạn điều, ngoài miệng lại nói: “Ta lập tức đuổi theo đây, đuổi theo ngay.”

“Đi!”

Tả Trường Lộ xung phong đi trước dẫn đường, cha con Lệ Trường Thiên theo sát ở phía sau, dọc đường luôn chú ý cặn kẽ tình hình bên dưới.

Một mạch bay ra ngoài mấy ngàn dặm, Lệ Trường Thiên mới phản ứng lại.

Hửm?

Không đúng nhỉ!

Có vẻ như con rể và con gái đều không có dáng vẻ gấp gáp gì nhỉ?

Cứ chậm rãi tìm kiếm như vậy, chuyện là sao?

“Ta nói sao hai ngươi lại không chú ý đến con trai của mình như vậy chứ?”

Lệ Trường Thiên bày ra phong độ trưởng giả dạy dỗ con gái: “Tốc độ không thể mau hơn sao? Đây chính là con ruột của ngươi đấy!”

Vừa nói vừa chột dạ nhìn bóng lưng của Tả Trường Lộ.

“Ngươi cũng chỉ làm ra vẻ ta đây ở trước mặt ta!”

Ngô Vũ Đình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cha mình: “Ngươi không thể có chút tiền đồ hả? Nhạc phụ cha vợ nào lại không ra vẻ uy quyền trước mặt con rể của mình kia chứ? Nhìn lại ngươi xem, đối mặt với bất cứ ai cũng đều có thể ngang ngược đến mức vô pháp vô thiên, vậy mà cứ gặp phải con rể của mình là lại sợ hãi, ngươi không thể cho ta chút mặt mũi sao? Có thể đứng thẳng cái lưng lên không? Giọng điệu hung ác một chút không được hả?”

Lệ Trường Thiên đỏ mặt tía tai: “Ngươi nói chuyện với cha ngươi kiểu gì đấy? Ta cũng chỉ hỏi các ngươi một câu thôi? Con trai ruột của mình lại không để ý như thế, là xảy ra chuyện gì? Hai người các ngươi... Ngươi làm cha làm làm mẹ kiểu gì đấy...?”

Ngô Vũ Đình giận dữ, nói: “Nếu không phải ngươi trộm con của ta đi mất thì mọi chuyện có thể đến mức như lúc này sao? Món nợ này còn chưa tìm ngươi tính sổ đấy, thế mà bây giờ ngươi còn quay lại nói ta? Thể diện của ngươi đâu? Có cần mặt mũi này nữa không vậy!”

Lệ Trường Thiên chột dạ lầm bầm: “Việc nào ra việc đó, không phải vì ta sợ các ngươi làm hư con cái sao.... Các ngươi không có kinh nghiệm nuôi con mà...”

“Giống như ngươi nuôi ta như thế là được sao? Ngươi như vậy gọi là có kinh nghiệm hả?!”

Giọng nói của Ngô Vũ Đình rất tồi tệ nói: “Bản thân vung tay mặc kệ, bỏ mặc con gái đưa cho anh em của ngươi là cách làm tốt hả? Có phải cũng muốn đưa con của ta ra ngoài luôn không?”

Lệ Trường Thiên nuốt một ngụm nước bọt, trừng tròng mắt hồi lâu mới vô vị nói: “Nhưng không phải bây giờ ngươi cũng rất hạnh phúc sao...”

“Cmn...”

Ngô Vũ Đình cảm thấy bản thân sụp đổ gấp bội, gấp bội sụp đổ, chỉ muốn xắn tay áo biến cảm giác xung động vô cùng muốn đánh nhau với người cha ruột này thành hành động, khó mà ngăn chặn.

Lệ Trường Thiên hiểu rất rõ con gái của mình, nhìn thấy tình thế không ổn nên lập tức đổi thành một loại giọng điệu rất khiêm tốn, nói: “Nhưng mà lão ma đầu Hồng Thủy mang con đi, chuyện này cần phải mau chóng cứu trở về mới được.”

Ngô Vũ Đình hừ một tiếng nói: “Nếu như đổi thành người khác mang đi thì có lẽ ta sẽ lo lắng, nhưng là Hồng Thủy Đại Vu mang đi... Ha ha, không phải con gái ngươi khoác lác đâu, ta cho Hồng Thủy mượn thêm một trăm cái gan thì hắn cũng không dám đụng đến một cọng tóc gáy của con trai ta đâu!”

Lệ Trường Thiên há to miệng, nhìn con gái của mình, vẻ mặt không hiểu.

“Chỉ dựa vào thằng Hồng Thủy kia mà cũng dám làm hại Tiểu Đa hả?”

Bình Luận (0)
Comment