Hai người một mạch đi vào thành thị gần nhất, nghe ngóng thoảng qua được một chút phương hướng của Nhật Nguyệt Quan, Thủy lão lập tức mang theo Tả Tiểu Đa vọt thẳng lên trời.
“Ta dẫn theo ngươi đi mau một đoạn đường, đợi đến lúc đến nơi trên đường không có ai thì sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút.”
“Được.”
Hai người vọt lên như sao băng, lóe lên trong nháy mắt rồi không thấy đâu nữa.
Sau khi bay lên, tay áo của Thủy lão vung ra sau lưng, vô số trận gió lớn lạnh thấu xương đột nhiên được giữ lại.
Lập tức cắt đứt toàn bộ trường thiên đại địa sau lưng thành từng mảnh từng mảnh.
Mà lần vung tay áo này khiến cho sau lưng xuất hiện vô số vết nứt không gian, dứt khoát chặt chẽ ngăn cản Ma Tổ, không còn cách nào có thể tiếp tục đi theo nữa.
“Hồng Thủy! Ông nội ngươi!”
Lệ Trường Thiên tốn công tốn sức đột phá những cản trở này, nhưng đợi đến lúc vọt lên không trung lần nữa thì cũng đã không còn chút cảm ứng nào với hai người kia.
Mênh mông trong vắt, trời cao đất rộng.
Nhưng mà lần này... Là chính xác thật sự, mất dấu rồi!
“Ta đệch mợ ngươi!”
Lệ Trường Thiên tức nổ phổi.
“Con mẹ hắn!”
“Đồ khốn khiếp! Ngươi ra đây làm gậy quấy phân gì vậy chứ!”
“Con mẹ ngươi!”
Tìm kiếm hơn nửa ngày vẫn không có bất cứ dấu vết nào, Lệ Trường Thiên hoàn toàn sụp đổ rồi.
Chỉ trời mắng đất, tức giận muốn giết người nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Cho dù có tức giận, bực mình, buồn nản như thế nào đi nữa, tích lũy nhiều tâm trạng tiêu cực hơn nữa thì Lệ Trường Thiên vẫn là một chút cũng không dám sơ suất, gấp gáp nhanh chóng truy đuổi về phía Nhật Nguyệt Quan.
Vạn pháp quy nguyên, trăm sông đổ về một biển, nơi đến của hai người kia vẫn là Nhật Nguyệt Quan, chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất để chạy theo thì vẫn có thể tìm thấy tung tích manh mối của hai người.
Nhưng mà dọc con đường này, Lệ Trường Thiên tức đến thở hổn hển, chửi ầm lên không dứt miệng.
“Có liên quan gì đến ngươi đâu!”
“Cần ngươi nhảy ra gây thêm chuyện sao!”
“Thật sự là vô duyên vô cớ mà!”
“Đó là cháu ngoại ruột của ta, có chút xíu xiu quan hệ nào với ngươi sao?”
“Đệ nhất cao thủ đê tiện, cmn ngươi thận trọng một chút đấy! Thân phận đâu? Tôn nghiêm đâu? Khí độ cao thủ đâu?”
“Mẹ ngươi nữa! Đệch mợ nó ngươi đúng là không phải con người!”
Vừa chửi ầm lên vừa đuổi về phía trước, lòng như lửa đốt.
Nếu nói lo lắng thì Lệ Trường Thiên cũng không lo lắng lắm, nếu như Hồng Thủy Đại Vu muốn mạng của Tả Tiểu Đa, vậy đối mặt một chút cũng có thể lườm chết rồi, chứ nói bản thân không ở bên cạnh, cho dù ở bên cạnh cũng không ngăn cản được.
Nếu vừa rồi không ra tay, vậy sau đấy cũng không có khả năng sẽ ra tay.
Nhưng vấn đề bây giờ không nằm ở chỗ đó hiểu chứ!
Ngươi mang người đi là vì chuyện gì vậy chứ, cmn bảo ta phải làm sao bây giờ?
Ta mang cháu ngoại đến đây, trước sau đã làm mất hai lần rồi!
Lần này còn nguy hiểm hơn nữa, đã gọi điện thoại cho con gái rồi, cũng không biết bên kia sẽ thế nào, có thể đoán ra được ngọn nguồn mọi chuyện hay không nữa.
Sao mọi chuyện lại biến thành dạng này cơ chứ, đứa bé kia bị Hồng Thủy Đại Vu mang đi, vậy trong thiên hạ, nhiều lắm cũng chỉ có cha ruột của đứa bé đó mới có thể đoạt lại được.
Nếu như vậy thì giấu diếm kiểu gì nữa?!
Lệ Trường Thiên sầu đến mức ruột cũng thắt nút rồi, vừa chạy như bay vừa nghe thấy tiếng điện thoại vang lên như đòi mạng.
Reng eng eng, reng eng eng...
Lệ Trường Thiên càng thêm suy sụp.
Đây là điện thoại của ai gọi đến căn bản cũng không cần phải hỏi nữa, trừ con gái của mình ra thì còn có ai sẽ gọi điện thoại cho mình được chứ?
Mà điện thoại này còn là bản thân vừa mới gọi đi, tự gây nghiệp, không thể sống....
Lệ Trường Thiên do dự mãi, cuối cùng cũng dừng ở giữa không trung nghe điện thoại: “Alo?”
Cố gắng ghì trái tim xuống, ra sức khiến giọng nói ổn định một chút, làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra....
“Cha!”
Giọng nói nôn nóng sốt ruột của Ngô Vũ Đình truyền đến: “Ngươi bây giờ đang ở chỗ nào?!”
Lệ Trường Thiên oán thầm trong lòng, làm sao, càng ngày càng không biết lớn nhỏ, đến cả ngài cũng không còn nữa, trực tiếp thành ngươi rồi...
Miệng thì liên tục đáp ứng: “Haizz haizz, ta đang, ta đang... Đây là chỗ nào vậy ta...”
Ngô Vũ Đình bùng nổ trong điện thoại: “Ngươi ở đâu rồi?! Quanh co con khỉ! Mau nói đi! Ngươi quăng con ta ở chỗ nào rồi?!”
Giọng nói cực lớn, đinh tai nhức óc!
Lệ Trường Thiên theo bản năng để điện thoại xa khỏi tai, khuôn mặt càng thêm méo mó.
“Khụ khụ... Đừng lo lắng... Ta, ta.. Ta chỉ muốn lịch luyện hắn một chút thôi, ta đây là vì muốn tốt cho con cái, nếm trải nhiều cực khổ mới có thể trở thành người thành công...” Lệ Trường Thiên ăn nói khép nép.
“Muốn tốt cho hắn cái con khỉ! Mau nói người đang ở đâu rồi? Hiện tại hai người các ngươi đang ở đâu?”
“Người đang...”
“Ngươi lề mà lề mề cái gì... Chẳng lẽ thằng bé không ở bên cạnh ngươi sao? Nếu như đang ở đấy thì để hắn nghe điện thoại!”
Một câu, đánh thẳng vào chỗ yếu, không còn đường trốn tránh!
“Thằng bé kia... Hiện tại không có ở bên cạnh ta...” Lệ Trường Thiên có lòng muốn chết rồi, cũng chỉ có thể nói thật.
“Đi đâu rồi?!”
Vừa nghe nói không có ở bên cạnh, Ngô Vũ Đình trực tiếp phát hoảng rồi.
“Khụ khụ... Bị người khác bắt đi rồi... Ta ta... Con gái à ngươi đừng vội, cho dù ta liều cái mạng già này cũng...” Lệ Trường Thiên gấp gáp đến mức cà lăm.
Sau đó bên kia điện thoại đột nhiên không còn tiếng nữa.
Lệ Trường Thiên hồi hộp trong lòng, vội vàng cứu vãn: “Con gái? Con gái... Vũ Điểm Nhi...? Ngươi đừng...”
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm ổn: “Con gái ngươi ngất đi rồi, hiện tại, ngươi có lời gì thì cứ nói với ta đi.”
“Lão đại...”
Lệ Trường Thiên theo bản năng thấp đi một nửa.
“Đừng gọi loạn, cuối cùng là như nào? Nói cụ thể một chút.”
“Ta ta á... Ta ta... Ta chính là... Thật ra ta, ta...” Ngoài miệng Lệ Trường Thiên xuất hiện bọt mép, hai mắt loạn chuyển không ngừng.
“Bị ai bắt đi rồi?!” Tả Trường Lộ gấp gáp: “Ngươi nói tên đi!”
“Bị Hồng Thủy Đại Vu bắt đi rồi...” Lệ Trường Thiên ủ rũ.
Thôi được rồi, dù sao cái này cũng không thể giấu được.
“Hồng Thủy Đại Vu bắt đi rồi á...”
Giọng nói của Tả Trường Lộ trở nên ôn hòa hơn một cách khó hiểu, nói: “À, chuyện không lớn lắm.”
Chuyện không lớn?
Lệ Trường Thiên ngẩn người.
Con rể, bây giờ ngươi đã ba hoa bốc phét đến mức độ này rồi sao?
“Khụ khụ... Lão đại anh minh uy vũ, Hồng Thủy Đại Vu đương nhiên không thành vấn đề...” Lệ Trường Thiên nịnh nọt nói.