Chính vì vậy mới có một màn ngăn chặn Tả Tiểu Đa ở ngay cánh đồng hoang vu, dăm ba câu, lập tức mang theo Tả Tiểu Đa rời đi.
Hồng Thủy Đại Vu hoàn toàn không để tâm đến việc Lệ Trường Thiên đang đuổi theo trên không.
Mặc dù thực lực của Lệ Trường Thiên không thua kém gì với đám người Vu minh như Băng Minh Không độc, nhưng tu vi vẫn kém hơn rất nhiều so với một người đã tiếp tục đột phá tu vi như Hồng Thủy Đại Vu, tu vi của hắn hoàn toàn không thể sánh bằng.
Thậm chí cho dù hắn bất chấp tất cả tự bảo thì cũng không gây uy hiếp lớn gì cho Hồng Thủy Đại Vu.
“Chỉ là sâu kiến thấp bé yếu ớt không đáng để tâm.”
Hồng Thủy Đại Vu cảm thấy rất khinh thường.
Nếu không nghĩ đến con gái, con rễ, các cháu của ngươi,thì đã trực tiếp đánh một búa cho ngươi thành nhân bánh sủi cảo, ngươi đường đường là đỉnh phong cường giả của Nhân tộc Tinh Hồn, không có việc gì chạy tới phần đất Vu Minh bọn ta, đó không phải là hành động khiêu khích sao, lão tử không giết chết ngươi, đã là nể mặt ngươi rồi!
Tiện tay phá vỡ một cái không gian, ngăn tên tiểu tử kia ở ngoài, lên tục xé rách không gian, sớm đã mang Tả Tiểu Đa đến một nơi vô cùng bí mật.
Ta vốn là muốn rèn luyện, mài dũa, chỉ bảo hắn một chút, sau đó đưa tên nhóc xui xẻo này về đại lục Tinh Hồn!
Về sau nếu muốn làm loạn thì cùng nên làm loạn ở Đạo Minh.
Dù xảy ra đại chiến với Yêu tộc, ta cũng không trông mong vào đám Đạo Minh có thể làm ra được trò trống gì...
Ngươi đi qua, sợ là chỉ bị dập cho nát bét.
Nhưng khi thật sự giao chiến với Tả Tiểu Đa, Hồng Thủy Đại Vu vô cùng kinh ngạc.
Chiêu pháp của Tiểu tử này vẫn giống y đúc những chiêu pháp của hắn, mặc dù cũng không có thay đổi gì nhiều, nhưng đã đạt đến trình độ vô cùng nhuần nhuyễn, hạ bút thành văn, nhưng cái này chỉ cần thông qua quá trình dày công tu luyện không ngừng tích lũy kinh nghiệm mà thành, cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng phương thức bên trong những chiêu pháp hắn sử dụng mới thực sự khiến người khác không ngờ được.
Hồng Thủy Đại Vu mơ hồ cảm nhận được, cái kia lại là một thứ rất có ích, rất có giá trị với mình, giống như cách vận hành sức mạnh kì lạ của hắn… hoặc đây chính là phương hướng bản thân hắn luôn tìm kiếm nhưng vẫn luôn không tìm ra.
Cái cảm giác này lập tức khiến Hồng Thủy Đại Vu phấn chấn.
Một đôi tay bay lên bay xuống, đứng thẳng sừng sững không lùi. Yên lặng không một tiếng động, không thấy gợn sóng đánh với Tả Tiểu Đa
Chính xác, chính là yên lặng không một tiếng động, Hồng Thủy Đại Vu muốn che giấu mình thân phận, nên đã sớm có ý định thay đổi chiêu pháp của mình.
Phương thức tấn công cũng khác trước rất nhiều, nhân cơ hội giao đấu với Tả Tiểu Đa đơn thuần chỉ muốn phá bỏ thế tấn công của đối phương, dù cho các đường đi nước bước của Tả Tiểu Đa không ngừng thay đổi nhưng Hồng Thủy Đại Vu đều có thể nắm rõ trong lòng, có thể từng bước từng bước vượt lên trước.
Giao thủ chỉ được mấy chiêu, Tả Tiểu Đa đã phục sát đất, người này vô cùng giỏi, hắn không thể vượt hơn nữa!
Hắn phục rồi.
Thực lực tu vi của vị Thủy lão trước mặt đã làm cho những hiểu biết của hắn với võ học được nâng lên một tầm cao mới.
Trên đời này, lại có một người người tài giỏi như vậy!
Chỉ dùng tay không đấu với thần khí mà đã có thể phát huy ra thực lực như vậy, nhưng người này vậy mà chỉ cao hơn bản thân hắn một giai, thật không thể tưởng tượng được.
Hiện tại Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy của hắn đã đạt đến tình độ nào, ngay cả chính bản thân Tả Tiểu Đa cũng không thể tưởng tượng ra được, cộng thêm sự trợ giúp của Tiểu Bạch và Tiểu Tửu, Tả Tiểu Đa đoán sức lực mỗi chùy được đánh ra ít nhất cũng phải có mấy triệu phần sức mạnh.
Nếu toàn lực ném đi, mạng theo uy lực mấy trăm triệu sức mạnh cũng không phải không thể!
Nhưng mà đối phương lại dùng tay không mạnh mẽ chặn từng chùy từng chùy, nửa bước cũng không lùi. Ngược lại bản thân hắn bị phản lực làm cho bàn tay chấn động tới mức có chút tê dại.
Tả Tiểu Đa sao ngờ được, thủ pháp mà Hồng Thủy Đại Vu đang sử dụng đã triệt tiêu hết các đòn của đối phương nhưng cũng chỉ làm bớt được một phần lực phản chấn mà thôi, nếu là đấu bình thường, lực mạnh thì thắng, lực yếu thì bại, tình huống của hắn sẽ chỉ càng thêm thảm bại!
Nhưng điều khiến Tả Tiêu Đa càng kinh ngạc hơn, người Thủy lão trước mặt đây vừa đánh vừa phê bình và chỉ dẫn cho hắn: “Đường chùy này của ngươi đi rất tốt, rất thuần thục, nhưng lúc ngươi sử dụng đại chùy quá mức tự nhiên, thế nên lúc chuyển động quá mức thuần thục.”
Tả Tiểu Đa thở hổn hển, kinh ngạc hỏi ngược lại. “Thuần thục không tốt sao?”
“Tất nhiên thuần thục là không có vấn đề nhưng vận dụng chiêu pháp cần vận dụng sao cho phù hợp, không nhất định phải quá thuần thục, mà phù hợp với trình trạng trước mắt mới là tốt nhất, nói về ngươi của hiện tại đi, chính là thiếu khuyết một loại ‘Thế’, mỗi một chùy đều nên có thế riêng.”
Cho dù trong âm thanh đánh nhau nặng nề, ác liệt, thì tiếng của Hồng Thủy Đại Vu vẫn có thể truyền đến tai Tả Tiểu Đa một cách rõ ràng: “Mỗi một chùy đều phải thế, đó là thế gì?”
“Loại thế này, chính là, mỗi một chùy đều có một quy luật riêng! Xen lẫn với những nhận thức độc đáo riêng, trộn lẫn với ý răn đe kẻ thù! Chùy còn chưa vung đối phương đã bị khí thế làm cho chấn động, sau đó xuất chùy, chắc chắn sẽ chết!”
Nói theo nghĩa đơn giản nhất, đó là... Bây giờ lúc ngươi chiến đấu, người khác sẽ chỉ nói bộ chùy pháp của ngươi rất lợi hại, mạnh như thế nào, nhưng đã có ai từng nói với ngươi chùy nào của ngươi mạnh, sắc bén như thế nào, mạnh mẽ như thế nào. Ta nói như vậy ngươi có hiểu không?”
“Một bộ chùy pháp và một chùy là khác nhau!”
Lúc này không có ai ở bên cạnh nên Hồng Thủy Đại Vu cũng không còn kiêng dè gì, mang những gì mình đã học, những giác ngộ của mình với chùy pháp không chút dấu diếm chỉ bảo cho hắn.
“Hiểu một chút.”
“Ừ, ngươi phải biết rằng, mỗi một chùy đánh ra đều phải độc lập tạo thành chiêu, bản chất của thuần thục không có sự xung đột với mỗi chùy mang một phong cách riêng, cho dù ngươi vô tình để lộ sơ hở, chỉ cần thế chùy vẫn còn thì uy lực vẫn còn. Kẻ địch cũng khó có thể lợi dụng sơ hở công kích lại ngươi. Bởi vì trong lòng họ đó không phải là sơ hở mà chính là cái bẫy.”