Lời Lư Vọng Sinh nói hầu hết đều ăn khớp với suy đoán của hắn, nhưng lại không nói tới đối tượng tình nghi mấu chốt nhất.
Nhưng như thế cũng có thể là do hắn đã làm trễ nãi thời gian, còn Lư Vọng Sinh thì chưa nói xong một câu thì đã chết rồi...
Bây giờ người đã chết, hối hận cũng vô dụng, hắn bắt đầu cân nhắc suy nghĩ về câu cuối cùng chưa kịp nói xong kia của Lư Vọng Sinh.
Mà ánh mắt của Lư Vọng Sinh vẫn nhìn chăm chú vào Tả Tiểu Đa, chết không nhắm mắt.
Hắn cố muốn nói xong ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu của bản thân ở phút cuối đời, nhưng chung quy vẫn không nói ra hết được.
“Rốt cuộc tình hình là như thế nào?” Tả Tiểu Niệm nhìn Tả Tiểu Đa.
“Người cuối cùng thầy Tần liên lạc là ngươi, sau đó hắn mất tích. Mà nếu dựa vào thời gian để tính thì... Thời gian thầy Tần bị hại chắc là... Lúc ta vừa ra khỏi rừng rậm Ma Linh ở bên Vu Minh...”
“Nói cách khác, khi đó thực ra ta đã an toàn, nhưng phía các ngươi vẫn chưa nhận được tin tức chính xác ta vẫn rất bình an mà thôi, lại thêm hai lần biến tấu, nên tình hình mới biến thành tình trạng như hiện nay…”
Tả Tiểu Đa phân tích cẩn thận từng li từng tí một.
“Lần biến tấu đầu tiên, là khi đó ta không biết thân phận của ông ngoại nên làm lỡ mất hai ngày, làm cho tin báo bình an cũng bị đẩy lùi ra sau… Mà thầy Tần gặp chuyện không may là ở trong hai ngày này.”
“Phải chăng chuyện của thầy Tần có liên quan tới cái này?”
“Bây giờ, điều chúng ta có thể để xác định là... Thầy Tần chết, tuyệt đối không phải bởi vì danh ngạch Quần long đoạt mạch.”
“Người cuối cùng hắn liên lạc là ngươi, nhưng cũng lại bị ngộ hại trong khoảng thời gian sau khi ta thoát hiểm... Như vậy thì mục tiêu chân chính của thủ phạm đứng phía sau là ngươi, hoặc là ta!”
Cái đầu của Tả Tiểu Đa nhanh chóng phân tích, tự hỏi: “Ta đoán, khả năng mục tiêu của bọn họ là ta ít nhất phải chiếm chín mươi phần trăm!”
Hắn cúi đầu, nhìn ánh mắt trống rỗng chết không nhắm mắt vẫn gắt gao nhìn hắn của Lư Vọng Sinh.
Tả Tiểu khẽ thở dài: “Có chín mươi phần trăm tỷ lệ khả năng... Mục tiêu chân chính của đối phương là ta, mục đích cuối cùng mà bọn họ ám toán thầy Tần... Là muốn dẫn dụ ta tới Thượng Kinh!”
Tả Tiểu Niệm cau mày, nói: “Nhưng mà Ngự Tọa Tuần Thiên đại nhân đã xác định... Chuyện này, là kẻ đã giành được lợi ích từ Quần long đoạt mạch ra tay...”
“Đây chính là loại biến tấu thứ hai, sự can dự của Ngự Tọa đại nhân là sự nhúng tay nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.”
Tả Tiểu Đa nói: “Mà trên thực tế, cái cớ để che giấu được tuyên bố ra của người ra tay dùng để che mắt thế gian cũng là Quần long đoạt mạch; đó cũng là cái cớ có thể mang ra đùn đẩy nếu như xảy ra biến cố ngoài ý muốn. Nhưng những người bị lôi ra ánh sáng đó, nếu ta đoán không sai thì bọn họ cũng chỉ là đầy tớ bị người ta sai khiến mà thôi… Kẻ chủ mưu chân chính đứng sau mọi chuyện hoàn toàn chẳng cần phải động dù chỉ một ngón tay, hắn có thể lợi dụng bọn họ để hoàn thành mục đích của chính hắn!”
“Mà với kẻ chủ mưu đứng phía sau ấy, cho dù tất cả những kẻ được lợi từ Quần long đoạt mạch đều chết hết thì cũng không sao cả... Bọn họ cũng chỉ là hiệp sĩ cõng nồi mà thôi, bọn họ chết sạch thì tất cả manh mối liên quan đến vụ án đều sẽ bị chôn vùi, hắn còn sẽ vỗ tay khen hay nữa ấy chứ!”
“Kẻ chủ mưu phía sau lợi dụng thói quen, quán tính đã hình thành của các đại gia tộc để trợ giúp và thúc đẩy ván này.”
“Rồi sau đó, mặc kệ chuyện sẽ phát triển ra sao, có đại năng can dự vào hay không đều được hết. Mục đích của hắn đã đạt được rồi, bởi vì bây giờ ta đã tới Thượng Kinh! Ta tới rồi, có thù của thầy Tần ở chỗ này, trước khi báo được đại thù thì ta sẽ không đi đâu hết!”
“Cho nên đối phương sẽ có đủ thời gian để hành động, bày một cái bẫy mới nhằm vào ta.”
“Nếu như nói có chuyện gì mà đối phương không lường trước được, thì khả năng là bối cảnh thực sự của chúng ta không phải bình thường, còn có viện binh là cường giả siêu cấp như ông ngoại Ma Tổ của chúng ta, và cả thực lực của bản thân chúng ta nữa!”
“Nhưng mà những điều này là yếu tố ngoài ý muốn không thể khống chế được, chỉ với bố cục cho tới bây giờ của đối phương, nếu cần ta đánh giá thì chỉ có hai chữ—— Hoàn mỹ!”
Tả Tiểu Niệm sau khi nghe những lời suy đoán đánh giá của Tả Tiểu Đa thì rùng mình hoảng sợ theo bản năng.
Nhưng mà nàng rất hiểu người em trai này của nàng, hắn rất ít khi đánh giá cao người khác như vậy, nhưng khi nàng cẩn thận nghĩ lại những mưu tính ở trong này thì lại sợ tới nổi da gà.
“Vậy thì, rốt cuộc đối phương là ai?”
Tả Tiểu Niệm cau mày.
“Tạm thời vẫn còn chưa biết được, ta đoán... Cái gã người của Lư gia này cũng không biết.” Tả Tiểu Đa nhìn Lư Vọng Sinh khẽ thở dài.
Mặc dù sự thật đã chứng minh những suy đoán của hắn là đúng, nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác bị đè nén khó nói lên lời..
Hắn loáng thoáng cảm giác được: Có lẽ... Có lẽ những lời cuối cùng Lư Vọng Sinh nói với hắn đối phương đều đã đoán được hết rồi.
Cũng chỉ có như vậy, bản thân hắn mới xác định được phương hướng của chân tướng ở trong đó, và rồi sẽ càng nán lại không đi, sẽ ở lại Thượng Kinh trong một khoảng thời gian dài để tiếp tục điều tra thêm.
Mà cái kết quả này lại kết quả đối phương muốn nhìn thấy, và sẽ thấy vui khi được nhìn thấy!
Nếu như, nếu như đến điểm này đối phương cũng tính ra được thật... Vậy thì sẽ không phải hoàn mỹ nữa, mà sẽ là rất khinh khủng, rợn cả người.
“Ba nhà khác... Có tới nữa không?”
Tả Tiểu Niệm chần chờ nhìn Tả Tiểu Đa.
“Ta nghĩ, giờ phút này đi cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Tả Tiểu Đa cười khổ: “Kẻ địch làm việc cẩn thận chu đáo tỉ mỉ tới vậy, nếu đã là diệt khẩu thì chắc chắn sẽ không chỉ diệt một nhà đâu.”
Sự thật chứng minh, phỏng đoán của Tả Tiểu Đa quả nhiên không trượt tí nào.
Qua một lát, ở bên ngoài kia tiếng còi cảnh sát truyền tới từ bốn phía, cả thành Thượng Kinh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm liếc nhau, thở dài rồi trực tiếp ẩn mình vào trong hư không, đi vòng quanh thành Thượng Kinh một vòng ở trên bầu trời đêm. Hai người bọn họ đều ghé tới ba nhà khác thăm dò một chút, nhưng mà đều không tự mình xuống đó tìm hiểu thôi.