Thậm chí thứ đang chảy trong kinh mạch, huyết mạch toàn thân đều là độc tố!
Tình trạng như vậy thật sự không có cách nào vãn hồi được.
Lư Vọng Sinh có sinh cơ tràn trề truyền vào người, hắn cảm thấy thoải mái cả người, đầu óc đã dần dần trở nên hỗn độn cũng trở nên tỉnh táo.
Cơ thể dường như lại có lực lượng, nhưng người có kinh nghiệm dày dặn như hắn sao lại không biết, tính mạng của bản thân đã đến cuối chứ. Tình trạng trước mắt cũng chỉ được tạm xem là hồi quang phản chiếu trong sự cố gắng của Tả Tiểu Đa mà thôi.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được nhìn cục đá nhỏ Tả Tiểu Đa vừa thu lại, trong lòng thấy vô cùng kinh ngạc.
Cõi đời này lại có thứ thần kỳ tới vậy, có thể để cho cơ thể đã ở trong tình trạng xấu như vậy của hắn vẫn kéo dài được một hơi tàn, làm chậm bước chân của Tử Thần.
“Hộc hộc…”
Lư Vọng Sinh biết tình hình cơ thể của bản thân, hắn thậm chí không dám thở mạnh, vận dụng chút lực lượng cuối cùng gom góp lại nguồn sinh cơ tràn trề mà Tả Tiểu Đa bổ sung cho hắn để phong bế hai mắt, lỗ mũi, lỗ tai, và cả hạ thân cả bản thân.
Phong kín toàn bộ khiếu khẩu ở trên người.
Sau đó mới nở nụ cười đầy buồn bã.
“Vô dụng thôi, độc mà người của cả Lư gia chúng ta trúng phải là độc Thổ Trọc Phi Thăng… Từ trước tới giờ người trúng phải đều không cứu được, không ai thoát được hết.”
Khuôn mặt của Tả Tiểu Đa giật giật trong vô thức.
Độc Thổ Trọc Phi Thăng.
Tên này rõ ràng nghe rất êm tai, không ngờ bản chất lại là loại cực độc nham hiểm tới cực điểm như vậy.
Bản thân loại cực độc này vô sắc vô vị, kẻ dụng độc cao tay thậm chí còn có thể hòa tan độc này vào trong không khí để sử dụng. Một khi trúng độc thì thần tiên cũng không cứu được, không cho ai chút hy vọng may mắn nào.
Mà người trúng phải loại độc này, trong vài giờ đầu bản thân cũng không cảm giác được có bất cứ dị thường nào, nhưng chỉ cần độc tính bộc phát thì ngũ tạng lục phủ sẽ mục nát trong nháy mắt, hoàn toàn không có cách nào chống chọi được.
Trong nháy mắt khi độc tính bộc phát, cảm giác đầu tiên của người trúng độc cũng không phải là đau nhức công tâm, mà là có một loại cảm giác thoải mái rất kỳ lạ, thoải mái như kiểu nhẹ nhàng muốn lên tiên.
Sau đó, loại cảm giác thoải mái này sẽ biến thành dòng nước lũ chảy ngược toàn thân, trào ra ngoài qua từng lỗ hổng trên người, ngũ quan thất khiếu, mặt trước mặt sau của hạ thân, kể cả rốn, kể cả huyệt Bách Hội, huyệt Dũng Tuyền. Chỉ cần luồng nghịch lưu này lao ra ngoài cơ thể, thì cả người sẽ giống như pháo hoa trở nên rực rỡ trong chớp mắt, nó sẽ biến da thịt, nội tạng và cả máu thành tro bụi, hòa làm một với trời đất.
Chính vì loại độc này bá đạo như vậy, cho nên mới bị gọi là “Thổ Trọc Phi Thăng”.
Phun ra mấy thứ “bẩn thỉu” như tim, gan, tì vị, thận thì “thăng thiên” là điều đương nhiên rồi!
Lư Vọng Sinh mượn lực lượng sinh mệnh mới tràn vào, ngay lập tức phong bế tất cả khiếu khổng trên người, nhưng chỉ có miệng là hắn không phong bế, bởi vì hắn muốn giữ lại miệng để nói chuyện, nói di ngôn cho Tả Tiểu Đa nghe.
“Ta nghĩ, ngươi chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói với ta.”
Tả Tiểu Đa che miệng của hắn, nói: “Nhưng thời gian của ngươi đã không còn nhiều rồi. Trông trạng thái hiện giờ của ngươi, ngươi cùng lắm thì chỉ còn có một phút, hãy nắm chắc cơ hội cuối cùng này đi!”
Lư Vọng Sinh ngậm miệng, gật đầu.
“Ngươi có thể chọn việc quan trọng để nói.”
Tả Tiểu Đa nặng nề nói: “Ngươi nói gì thì ta nghe cái đó, còn thông tin trong đó ta sẽ cân nhắc, suy xét.”
Một đầu tóc trắng của Lư Vọng Sinh đung đưa, ánh mắt hắn tràn đầy thê lương tuyệt vọng, hắn vẫn ngậm miệng, gật đầu ý bảo hắn nghe được, đã biết.
Tả Tiểu Đa buông tay ra.
“Chuyện của Tần Phương Dương còn có hung thủ khác đứng phía sau.”
Tiếng của Lư Vọng Sinh có hơi mập mờ khó nghe, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt của Tả Tiểu Đa, nói đầy khó khăn: “Quần long đoạt mạch, chỉ là một cái cớ ở mặt ngoài thôi... Nguyên nhân chết chân chính của Tần Phương Dương là cái khác.”
“Có người đang khống chế... Phụt...”
Lư Vọng Sinh vừa nói chuyện, trong miệng tự dưng có ngọn lửa màu lam trào ra.
Nội tạng và máu đều hóa thành ngọn lửa màu lam, phun trào ra theo khiếu huyệt duy nhất còn đang mở ra.
Kịch độc, đã hoàn toàn không áp chế được rồi.
Nhưng hắn vẫn cố gắng vùng vẫy, đôi môi hắn khép mở, đánh cược chút sức lực cuối cùng, liều mạng nói. Bởi vì hắn biết đây là thời gian cuối cùng của cuộc đời hắn.
“Tần Phương Dương chết cũng không phải bởi vì Quần long đoạt mạch, kẻ chủ mưu chỉ là đang lợi dụng cái mánh lới Quần long đoạt mạch này và lối tư duy theo quán tính của mọi người... Mượn nó để kết thúc, che dấu chuyện này; nhưng chân tướng của sự việc lại không liên quan gì mấy tới Quần long đoạt mạch.”
“Nếu chỉ là vì một cái danh ngạch thì hoàn toàn không cần phải xuống tay, hoặc là đã ra tay từ sớm rồi, để Tần Phương Dương biết khó mà lui...”
“Thậm chí ta có thể chắc chắn rằng... Mục tiêu của kẻ chủ mưu hoàn toàn không phải bản thân Tần Phương Dương, cũng không phải Quần long đoạt mạch...”
Phù...
Trong miệng của Lư Vọng Sinh phun ra ngọn lửa màu lam lớn, cả người hắn lúc này cũng khô quắt dần, nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tả Tiểu Đa lại đột nhiên sáng lên.
Ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, bỗng nhiên tróng đầu hắn có một ý nghĩ thoáng qua, khiến hắn nghĩ tới điều gì đó.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Tả Tiểu Đa, cố dồn hết chút sức cuối cùng để nói: “Ta nghi ngờ, mục tiêu của kẻ chủ mưu là...”
m thanh đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tả Tiểu Đa, nhưng hắn lại không ra một câu hay một chữ nào nữa.
Hắn đã chết.
Trong miệng của hắn, không còn ngọn lửa màu lam phun ra nữa, nhưng lời hắn muốn nói tới cuối cùng vẫn không nói hết ra được, hắn ôm hận mà chết, đến chết vẫn còn hận.
“Chết rồi.”
Tả Tiểu Đa trầm trọng nói một câu với Tả Tiểu Niệm vừa chạy tới.
“Hắn đã nói gì?”
“Không khác mấy với suy đoán của ta.”
Tả Tiểu Đa trong lòng thấy có hơi hối hận, hắn nên nói ra phán đoán của mình trước khi Lư Vọng Sinh nói mới đúng, như vậy thì Lư Vọng Sinh có thể bớt nói vài câu thừa.