Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2016 - Chương 2014: Thổ Trọc Phi Thăng

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2014: Thổ Trọc Phi Thăng

Tả Tiểu Đa cười hì hì: “Chúng ta có ông ngoại làm chỗ dựa cho chúng ta, ta nhất định phải dẫn rắn ra khỏi hang trước khi để lộ mối quan hệ này ra. Nếu như mối quan hệ này bị bại lộ thì còn ai dám gây chuyện nữa? Ông ngoại là Ma Tổ đó... Ai không sợ chứ?”

“Hôm nay, chẳng phải đã chứng minh suy đoán của ta quả nhiên không sai mà!”

“Quả nhiên có người diệt khẩu.”

“Đã có người diệt khẩu, vậy thì chứng minh được rằng cái chết của thầy Tần chết tuyệt đối không phải chỉ vì danh ngạch của Quần long đoạt mạch, ít nhất thì chuyện cũng không đơn thuần như thế, còn có kẻ chủ mưu đứng phía sau sao có thể tha được!”

Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, sát khí trong mắt bùng lên, rét lạnh thấu xương.

Tốc độ bay của hai người bọn họ lại tăng lên, chỉ mới thoáng cái đã ở trên vùng trời của Lư gia.

Hai người đưa mắt nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy phía dưới đèn đuốc sáng trưng, song người Lư gia đã chết nằm la liệt ra đất.

“Đúng như dự đoán!”

Tả Tiểu Đa nhanh chóng đáp xuống.

Tả Tiểu Niệm tản ra một vùng khí tràng băng hàn, Tả Tiểu Đa là một vùng khí tràng nóng rực, chúng bảo vệ cả người bọn họ, phối hợp chặt chẽ.

Lư gia nhiều người như vậy đều lăn ra chết, rồi lại không thấy quá máu tanh, rõ ràng là chết bởi kịch độc.

Mà loại thế gia có truyền thừa nhiều năm như vậy, nhiều người ở trong đại bản doanh của gia tộc như thế, nhưng tất cả lại trúng kịch độc lúc nào không hay, tất cả đều chết. Ngoài việc độc này cực kỳ bá đạo, thì thủ đoạn và tính toán của người hạ độc cũng rất cao siêu, cho dù suy xét ở phương diện nào đi nữa thì hai người bọn họ cũng không dám xem thường.

“Xem thử xem còn ai sống không đã, hỏi thăm chút tình hình.”

Tả Tiểu Niệm bảo..

“Được.”

Tả Tiểu Đa đi tới tiền viện, Tả Tiểu Niệm thì tới hậu viện, hai người chia nhau hành động cực kỳ ăn ý.

Càng tìm kiếm, lòng Tả Tiểu Đa lại càng thấy bình tĩnh, không hề có chút nôn nóng nào.

Sau khi hiểu rõ về chuyện lần này, Tả Tiểu Đa vốn cũng cảm thấy cổ quái.

Danh ngạch của Quần long đoạt mạch.

Lý do này tuyệt đối là đủ rồi.

Nhưng mà, Tần Phương Dương có mục đích như vậy, thì mục tiêu của hắn đã phải để lộ ra rất rõ ràng ngay từ lúc đầu rồi mới phải, tuyệt đối không thể nào gần đây mới để lộ ra.

Lại nói vòng về ngọn nguồn của sự việc, động cơ ban đầu của Tần Phương Dương lúc vừa mới tới Cao Võ Tổ Long, thậm chí là tự mình tới Cao Võ Tổ Long dạy học là vì danh ngạch của Quần long đoạt mạch, và hắn cũng bắt đầu trù tính từ lúc đó.

Mà cái mục đích này chắc là đã rõ mồn một ở trong mắt người có rắp tâm từ lâu rồi, khó mà giấu được.

Kẻ đó vẫn cho rằng danh ngạch của Quần long đoạt mạch đã là vật trong túi của mình, nếu như hắn cảm thấy Tần Phương Dương có thể tạo ra uy hiếp tới danh ngạch của Quần long đoạt mạch của hắn, thì kẻ có rắp tâm đó đã ra tay từ lâu rồi, sẽ không có chuyện kéo tới bây giờ. Bởi vì càng tới gần lúc diễn ra Quần long đoạt mạch, làm vậy sẽ càng làm người khác chú ý tới, khiến cho người ta suy đoán, liên tưởng.

Nhưng đối phương lại không xử lý Tần Phương Dương từ sớm, lại để tới bây giờ mới xử lý, nếu mục đích đơn giản là vì nửa cái danh ngạch của Quần long đoạt mạch, thì cái được không bù đủ cái mất, càng không hợp tình lý hơn!

Huống hồ tên tuổi thiên tài đệ nhất đại lục của hắn đã vang danh từ lâu rồi, mặc kệ thế nào hắn cũng sẽ có một danh ngạch của Quần long đoạt mạch.

Giết thầy giáo của hắn vì một danh ngạch vốn đã là của hắn?

Tả Tiểu Đa cảm thấy có gì đó không đúng.

Hôm nay, sau khi Lư gia gặp rủi ro thì lại bị diệt môn.

Đây vốn là chuyện nằm trong dự đoán của Tả Tiểu Đa, thay vì nói là diệt môn thì nói là diệt khẩu sẽ đúng hơn!

Lư gia tham dự vào chuyện này, lúc đầu Tả Tiểu Đa định tới tận cửa đại sát một hồi, trước vì mình, sau vì Tần Phương Dương trút giận.

Nhưng suy đi nghĩ lại, hắn vẫn chọn làm bại lộ hành tung trước.

Đại sát một hồi hiển nhiên là có thể phát tiết được cừu hận trong lòng, nhưng hành động tùy tiện rất dễ bị người khác lợi dụng, sau đó để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thật. Đó mới là khiến cho thầy Tần chết không nhắm mắt.

Hôm nay, có chuyện diệt khẩu này, hắn đã có thể khẳng định, phía sau chuyện này còn có hung thủ khác nữa.

Hung phạm thật sự đứng phía sau sợ Lư gia làm bại lộ bản thân nên bắt buộc phải giết người diệt khẩu? !

Nói cách khác, Lư gia chỉ là một con cờ để lộ ra mà thôi? !

Lúc này, phía trước truyền đến tiếng rên rỉ đầy thống khổ.

Tả Tiểu Đa giật mình, bay vèo qua.

Giờ phút này lão tổ Lư gia Lư Vọng Sinh lô đã sắp chết tới nơi, hắn cảm giác được chất độc trong người đã không áp chế được nữa, nó chảy ngược vào trong tâm mạch, cả người hắn có chín mươi chín phần trăm là tràn đầy kịch độc!

Đi đời nhà ma chỉ ở trong tích tắc thôi, tử vong đang từng bước tới gần, đã gần ngay trong gang tấc.

“Tả Tiểu Đa... Sao ngươi còn chưa...” Lư Vọng Sinh cắn mạnh vào đầu lưỡi, hắn cảm nhận được sự đau đớn ở đoạn cuối của sinh mệnh: “Ngươi... Mau tới đi chứ…”

“Ta tới rồi!”

Tả Tiểu Đa vèo một cái đáp xuống.

Hai mắt Lư Vọng Sinh chợt sáng lên, hắn dồn hết sức lực của toàn thân, khàn giọng kêu: “Phía sau chuyện của Tần Phương Dương… Còn có...”

Lời còn chưa dứt.

Tả Tiểu Đa đã đổ một lọ Sinh Mệnh chi thủy vào trong miệng hắn; đồng thời, đặt Bổ Thiên Thạch vào lòng bàn tay của Lư Vọng Sinh.

Một luồng lực lượng sinh mệnh vô cùng lớn ồ ạt tràn vào trong người hắn.

Trong phút chốc, trong cơ thể của Lư Vọng Sinh đã chứa đầy sinh cơ, nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị kịch độc ăn mòn thành cái sàng rồi, sinh cơ có dồi dào tới đâu cũng không cứu trị được.

Bổ Thiên Thạch mặc dù có thể diễn sinh ra nguồn sinh cơ vô tận, hoàn hồn tục mệnh. Nhưng chung quy vẫn không có khả năng tái tạo khủng bố. Dù có làm sao cũng không thể nào chữa được một thân thể tàn tạ đã mục nát từ lâu và vẫn còn đang mục nát tiếp.

Mà thân thể của Lư Vọng Sinh bây giờ đã là một cơ thể tàn tạ, mục nát tới không tài nào tái tạo được nữa.

Hắn chỉ còn một hơi treo mạng, thời khắc vùng vẫy giành sự sống, đầu óc của hắn trông vẫn còn tỉnh táo, nhưng thực ra ngay trong lúc độc tố thấm vào từng chút một, ngũ tạng lục phủ bị ăn mòn nghiêm trọng hơn đã hủ bại hoàn toàn, không thần thông, đại năng nào cứu được!

Bình Luận (0)
Comment