Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2015 - Chương 2013: Diệt Môn! (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2013: Diệt môn! (3)

Trong nhà của Lư gia, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến từ bốn phương tám hướng, ngọn lửa màu lam kia không ngừng xuất hiện…

Đến cả trẻ con cũng không thoát được.

Lư Vọng Sinh từ trong Từ Đường đi ra cũng cảm thấy không ổn, bài vị tổ tông rơi vung vãi trên mặt đất, hắn chạy như bay tới hậu viện!

Nhưng lại chỉ thấy được thi thể nằm đầy đất!

Tất cả nam nữ già trẻ của Lư gia, ước chừng hơn ba ngàn người đều nằm ngổn ngang đầy đất!

“Là ai!”

Lư Vọng Sinh gầm lên, nước mắt lã chã!

Chúng ta cũng tính xong xuôi hết rồi, sẽ không làm ra bất cứ hành vi phản kháng nào, chỉ xin một tấm lòng trắc ẩn đừng diệt sạch dòng dõi của Lư gia thôi, nhưng vì sao còn muốn đuổi cùng giết tận?

Chó gà cũng không tha!

Người của Lư gia không một ai thoát được!

“Chẳng trách Chiến Tâm lại được phép đi gặp Vận Đình… Chẳng trách, hóa ra người khác đã biết từ trước rồi, Lư gia… Tới một người sống cũng không có luôn rồi!”

Lư Vọng Sinh cảm giác độc trong người hắn đã bắt đầu phát tác, người lảo đảo muốn ngã.

Lư Vọng Sinh là lão tổ tông có tu vi cao nhất Lư gia, tu vi đã đạt đến Phi Thiên cảnh, nhưng lại không tài nào ngăn lại được loại độc kỳ quái này!

“Lư gia xong rồi.”

Lư Vọng Sinh gắng sức khống chế độc tố, lảo đảo đi ra ngoài: “Chiến Tâm, Chiến Tâm!”

Nhưng hắn lại thấy Lư Chiến Tâm ngồi ngay ngắn ở sân cửa, nhìn hắn đầu tuyệt vọng.

“Lão tổ tông... Ta... Ta không chịu nổi...”

Hai mắt của Lư Chiến Tâm trừng lớn: “Lão tổ tông... Lư gia... Bị diệt oan... Ngươi... Nhất định phải cố chống thêm một lát…”

Lư Chiến Tâm hét lớn một tiếng như xé lòng nát dạ: “Ngươi phải... Chống đỡ được tới khi Tả Tiểu Đa đến đó…”

Hắn dồn hết khí lực cả người để nói xong câu đó, sau đó cơ thể hắn run rẩy, trong thất khiếu đột nhiên phun ra một ngọn lửa màu lam.

“Ta không cam lòng...”

Lư Chiến Tâm kêu lên thê lương ở trong ngọn lửa màu lam ấy: “Ta không cam lòng...”

Ngọn lửa bốc lên, độc tố phát tác hoàn toàn, đến cả máu cũng bị biến thành màu lam, phá hủy ngũ tạng, cháy bùng ra từ trong miệng mũi, bốc cháy giống như ngọn lửa...

Loại độc này sao lại bá đạo tới thế!

Không cho người ta chút đường sống nào!

Khuôn mặt Lư Vọng Sinh tràn đầy bi thương, hắn chậm rãi ngồi xuống, cố sức vận chuyển chút nguyên khí còn sót lại bảo vệ tâm mạch, hết lọ Linh Thủy này tới lo Linh Thủy khác bị hắn liên tục lôi ra uống.

Ta không thể chết được!

Đúng như lời Chiến Tâm đã nói, ta phải đợi!

Đợi Tả Tiểu Đa.

Trên khuôn mặt già nua của Lư Vọng Sinh lộ ra sự bi thương vô bờ bến. Hắn dám chắc, cho dù là Ngự Tọa hạ lệnh cũng sẽ không giết hết cả Lư gia.

Cho dù là bộ hạ cũ của Thiên Vương trả thù cũng sẽ không độc ác tới như vậy.

Cho dù là Tả Tiểu Đa đến báo thù, cho dù Tả Tiểu Đa có tu vi thông thiên, nhưng cũng sẽ không giết cả trẻ nhỏ.

Chỉ cần vẫn còn có huyết mạch sống sót thì Lư gia sẽ không bị diệt.

Chỉ có kẻ chủ mưu đứng sau màn mới muốn cả Lư gia đều chết hết!

Bây giờ, Lư gia đã hoàn toàn không có hi vọng gì nữa rồi.

Cả nhà bị diệt sạch đã là kết cục đã định.

Hi vọng báo thù duy nhất lại là Tả Tiểu Đa đang chuẩn bị tới tìm bọn họ tính sổ kia!

Không thể không nói rằng, đây thật là một sự châm chọc vô cùng!

“Tả Tiểu Đa, ngươi muốn báo thù mà đúng không... Ngươi mau tới đi!”

Lư Vọng Sinh nôn nóng trong lòng, gào thét: “Mặc dù Lư gia đã chết hết, nhưng chỉ cần lão phu vẫn còn một hơi thì vẫn sẽ cung cấp một ít đầu mối cho ngươi…”

“Tả Tiểu Đa, sao ngươi vẫn chưa tới vậy? !”

Trong màn đêm.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm bình tĩnh đi lẫn trong đám đèn neon, kì thực đã sớm có mục tiêu rồi.

Phía trước chính là biệt thự lớn của Lư gia, diện tích của dinh thự này phải có chừng hơn một trăm bảy mươi mẫu!

Ở nơi tấc đất tấc vàng như thành Thượng Kinh, căn biệt thự lớn như thế có thể nói là một cảnh quan lớn!

Những đại gia tộc này hầu như nhà nào hộ nào cũng thỉnh thoảng hay oán giận kiểu như nhà của gia tộc mình quá nhỏ, không đủ ở, quá mất mặt v.v… Nhưng trên thực tế, nhà của mỗi một gia tộc đều to giống như một tòa thành lũy nhỏ rồi!

Cái độ giàu có của mỗi gia tộc này chắc chắn sẽ khiến cho những kẻ trong thế giới thế tục được gọi là “giàu có nhất” cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối, không tưởng tượng nổi.

Khi tới vùng lân cận những căn nhà đó, tuy còn cách khu nhà ở của mấy gia tộc đó một đoạn, nhưng người dám đi lại ở đây cũng không có mấy.

Vì thế nên bầu không khi, hoàn cảnh ở vùng lân cận trông có vẻ rất u tĩnh.

Dẫu sao thì những chỗ này cũng không phải nơi người bình thường có thể tới, bởi vì nơi này chắc chắn là khu vực nguy hiểm với người bình thường.

Người đi ngang qua nơi này bỗng dưng bị làm thịt mà chẳng rõ là do nguyên nhân gì đã là chuyện quá đỗi bình thường, không còn là lạ nữa rồi. Hơn nữa, cho dù bị giết thì ngươi cũng chẳng biết đi tìm hung thủ ở đâu, lại không có nơi để ngươi đòi công bằng.

Điều này gần như đã thành một quy củ bất thành văn rồi!

Chỗ ở của thần tiên, người phàm đừng đi ngang qua —— Những lời này trông vẻ có hơi khó hiểu, nhưng mà đổi một cách giải thích thì sẽ là: Chỗ con hổ ở, thỏ tuyệt đối không dám đi qua —— Như vậy thì dễ hiểu hơn rồi.

“Hình như có gì đó không đúng!”

Tả Tiểu Đa nhăn mặt cau mày nhìn về phía trước, Tả Tiểu Đa tinh thông tướng pháp thần thông, Linh Giác trời sinh đã nhạy cảm, mà Linh Giác này của hắn còn nhạy cảm hơn Linh Giác của võ giả bình thường khác.

“Quả thật có phần không đúng.”

Tả Tiểu Niệm cũng cảm ứng được, nàng cau đôi mày thanh tú lại: “Có một loại cảm giác… Một lượng lớn linh hồn đang tiêu tán.”

“Đúng thế!”

Tả Tiểu Đa phi người bay lên: “Chúng ta phải tăng thêm tốc độ thôi, có lẽ, mục tiêu chúng ta nhắm tới đã xảy ra chuyện!”

“Đã xảy ra chuyện?”

Tả Tiểu Niệm cũng bay theo,

Nói: “Chẳng nhẽ có người muốn diệt khẩu?”

“Có khả năng lắm.”

Tả Tiểu Đa vừa tăng tốc trì vừa thản nhiên nói: “Ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như những gì đã bày ra. Tuy Ngự Tọa đại nhân đã bắt được kẻ đã đuổi giết thầy Tần, nhưng phía sau chuyện này còn có kẻ chủ mưu, ngươi nói xem vì sao ta vừa mới tới Thượng Kinh đã tạo ra động tĩnh lớn tới vậy? Thứ nhất, đương nhiên là vì tâm nguyện hồi nhỏ; thứ hai, ta cố ý rắn động cỏ đó, ta để lộ hành tung ra là muốn xem thử có ai đi diệt khẩu không.”

Bình Luận (0)
Comment