Lư Chiến Tâm chau mày: “Chính là gã thiên tài của Cao Võ Tiềm Long? Kẻ được gọi là thiên kiêu mạnh nhất từ trước tới nay đó hả?”
“Đúng rồi, chính là hắn!”
“Xuất thân của kẻ này ra sao?”
“Thổ dân của thành Phượng Hoàng, bối cảnh gia đình cực kỳ đơn giản, nhưng bản thân hắn lại là thiên tài tuyệt thế, có thể nói là thiên kiêu mạnh nhất trong gần trăm năm nay; vẫn chưa hết, hắn còn có một người chị, nàng ta chính là Linh Niệm Thiên Nữ danh chấn Thượng Kinh, hiện nay đang nhậm chức ở Cửu Trùng Thiên Các, là lão đại của Quy Huyền Bộ, là Tuần Tra Sứ Quy Huyền của đại lục, danh hiệu Linh Miêu.”
“Chiến lực của hai chị em bọn họ đều rất mạnh.”
Lư Vọng Sinh nói.
“Dù hắn là thiên tài tuyệt thế, nhưng bây giờ vẫn chỉ là tu sĩ Quy Huyền mà đúng chứ?” Lư Chiến Tâm hỏi: “Làm nên trò trống gì được?”
“Cái ta lo không phải là hai chị em bọn họ, mà là Cửu Trùng Thiên Các ở sau lưng bọn họ ấy.”
Lư Vọng Sinh thở dài nói: “Chờ chúng ta rời đi, tâm phúc, võ lực chắc chắn sẽ không mang theo được nhiều… Cũng chỉ có mấy người hầu, tôi tớ đáng tin cậy, tận tâm là sẽ đi theo chúng ta, những người khác, chắc chắn sẽ không đi theo.”
“Ta tin chắc trên đường đi chúng ta sẽ gặp phải gặp chặn giết, đạo lý giậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng ai cũng biết… Khi đó, e là còn không an toàn bằng ở lại Thượng Kinh.”
“Chỗ này dù gì cũng là đế đô của đế quốc, nơi dưới chân thiên tử, không phải khu vực không có kỉ cương, không coi pháp luật ra gì. Những người khác cho dù muốn ra tay thì cũng phải dè chừng!”
Trong ánh mắt của Lư Chiến Tâm lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Lão tổ, chuyện này đều do Lư gia chúng ta quá xui xẻo... Đụng phải đúng lúc Ngự Tọa Tuần Thiên muốn giết gà dọa khỉ, nên hắn lôi chúng ta ra làm thịt để cảnh cáo người khác. Chúng ta không tài nào chống lại được hắn, muốn trở mình cũng không xong… Nhưng Tả Tiểu Đa này...”
Lư Vọng Sinh hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Lư Chiến Tâm hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngươi cũng nói rồi, xuất thân của tiểu tử kia chỉ là thổ dân ở thành nhỏ nơi biên thùy thôi. Hắn có căn cơ, thiên phú đấy, nhưng lại không có thực lực trên cảnh giới Phi Thiên, tùy tiện chạy tới Thượng Kinh giương oai thì càng chứng tỏ hắn là kẻ ngu xuẩn, có tầm nhìn hạn hẹp. Nếu như hắn dám đến, chúng ta giết hắn luôn là được, đến lúc đó ai dám nói là chúng ta sai chứ?”
Lư Vọng Sinh thản nhiên nói: “Ta khuyên ngươi đừng có nghĩ như thế, giờ đã khác xưa rồi, nếu Tả Tiểu Đa tới thì chắc chắn là tới báo thù. Nếu hắn dám đến báo thù thì hắn cũng phải có vài phần nắm chắc.”
“Giờ Lư gia chúng ta đã như nhà lớn đổ sập, đã hết thời rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt khoảng cách, không thể giữ lại những tư tưởng thái độ, cách làm của trước kia nữa… Bây giờ, cái ta nghĩ tới chỉ mong số người thoát chết nhiều hơn được một ít, vào lúc này thôi cái ý nghĩ đi trút giận đó đi.”
Lư Vọng Sinh thở dài đầy bi thương: “Chiến Tâm, sao tới tận bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu ra vậy hả! Bây giờ, Lư gia đã xong rồi, trong loại thời điểm mấu chốt này nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”
“Đâu cần phải bi quan tới vậy.”
Lư Chiến Tâm không cam lòng nói: “Đến cả Ngự Tọa đại nhân cũng cũng chỉ nói trục xuất ra khỏi chúng ta Kinh Thành, cũng không nói sẽ đuổi tận giết tuyệt, chẳng nhẽ có người còn muốn diệt sạch Lư gia sao?”
“Tình huống bây giờ...”
Lư Vọng Sinh khẽ thở dài: “Huyết mạch dòng chính của Lư gia nếu có mấy đứa bé thoát chết được… Lão phu đã muốn cảm tạ trời xanh vì đã không bạc đãi Lư gia chúng ta rồi…”
Lư Chiến Tâm sợ tới sắc mặt thay đổi.
“Đến cả chiến công của lão tổ tông... Cũng mất rồi... Đây là Ngự Tọa đại nhân từ lúc chào đời tới nay một lần duy nhất tuyên bố xóa đi chiến công của cố nhân đã chết!”
“Chiến Tâm à... Sao ngươi còn dám xem thường, tự cao tự đại như vậy chứ.”
“Ngươi biết không? Khoảnh khắc đó, nếu ta ngồi chờ chết mà đổi được thêm mạng sống của mấy con cháu dòng chính, ta cũng thấy vui lòng, không, là vui mừng mãn nguyện, sao ngươi không nghĩ cẩn thận tới giọng điệu của Ngự Tọa đại nhân ấy.”
Lư Vọng Sinh tuổi già sức yếu, đôi mắt rưng rưng.
“Chẳng nhẽ kẻ địch tận cửa báo thù thì chúng ta phải giơ cổ ra cho hắn chém sao? Không được phản kháng à?”
Lư Chiến Tâm ngỡ ngàng, không thể tin nổi nhìn Lư Vọng Sinh.
“Tốt nhất là ngươi nên làm như vậy.”
Lư Vọng Sinh thản nhiên nói: “Chỉ có như vậy mới có một đường sống thôi.”
Lư Chiến Tâm im lặng không nói.
“Lão phu đi trong thu dọn bài vị của tổ tông một chút đây.”
Lư Vọng Sinh xoay người rồi khuyên một câu: “Tuyệt đối đừng có… Bất kỳ lòng phản kháng nào. Không những là với người tới báo thù, cũng bao gồm cả... Những người khác nữa! Ngươi phải nhớ kỹ những lời này của lão phu, bây giờ Lư gia chúng ta... Không đắc tội được ai nữa đâu!”
Lư Chiến Tâm ngơ ngác đứng ở trong sân, nhìn màn đêm buông xuống, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy bi thương.
Sau khi Lư Vọng Sinh đi vào trong Từ Đường, đột nhiên hậu viện của Lư gia truyền ra một tiếng hét thảm.
Đó là tiếng kêu chói tai thê thảm của một người phụ nữ: “Người đâu mau tới đây... Sao lại trúng độc thế này…”
Tiếng hét thảm này giống như là màn mở đầu, tiếng kêu thảm thiết ở bốn bề vang lên, liên tiếp.
Lư Chiến Tâm hoảng sợ quay đầu: “Xảy ra chuyện gì?”
“Trong nước có độc...”
Một người của Lư gia chạy như điên ra ngoài, sắc mặt xanh mét, khi hắn nhìn thấy sắc mặt của Lư Chiến Tâm thì không nhịn được nữa tuyệt vọng khóc: “Gia chủ... Ngươi, cũng trúng độc...”
“Ha ha...”
Lư Chiến Tâm cười thảm thương.
“Lão tổ tông, chúng ta chỉ muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, dù cho có bị xâu xé cũng muốn đổi lấy một con đường sống, nhưng mà người khác... Lại không muốn tha chúng ta...”
Hắn cảm giác trong lòng đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, nóng rát.
Chỉ trong nháy mắt ấy, Nguyên Công hắn tu luyện nhiều năm như vậy cũng không áp chế được!
“Đây là độc gì...”
Người Lư Chiến Tâm lảo đảo, ngồi phịch xuống đất.
Mà người của Lư gia ban nãy kia đã ngã ra đất, cả người run rẩy, trong ngũ quan thất khiếu chợt trào ra một ngọn lửa màu lam, song hắn co gật vài cái thì ngừng thở..
Lư Chiến Tâm cố gắng vận công, bộ dáng trông rất thê thảm, hắn ngồi yên không dám cử động.