Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2013 - Chương 2011: Diệt Môn!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2011: Diệt môn!

Gió ở thành Thượng Kinh gió cũng sau khoảng thời gian thoáng qua này trở nên xơ xác tiêu điều hơn bao giờ hết, mây đen cuồn cuộn, không trung cũng loáng thoáng trở nên ẩm hơn.

Ánh chiều tà đỏ rực như màu màu đang từ từ biến mất ở phía chân trời, trời đất dần dần bị phủ trong bóng đêm.

Đầu đường của Thượng Kinh, vô số nghê hồng muôn màu muôn sắc đều nở rộ.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm bình tĩnh sải bước đi về phía trước trong dòng người đông đúc như nước của thành Thượng Kinh!

Áo trắng như tuyết, áo đen như mực, bình tĩnh đi lẫn trong đám người đang hối hả.

Nam anh tuấn tiêu sát, dáng người cao ngất.

Nữ quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đưa mắt nhìn.

Không có ai biết, đây cũng là một đôi Hắc Bạch Vô Thường mà địa ngục thả ra.

Lư gia.

Lư Vận Đình và Lư Trung Thiên có liên quan tới đã bị bắt vào tù từ sớm, còn cận vệ của bọn họ, đội ngũ lệ thuộc, thậm chí rất nhiều tâm phúc thuộc hạ của bọn họ cũng bị tróc nã quy án hết.

Gia chủ Lư gia Lư Chiến Tâm thở dài, bước chân từ bên ngoài trở về lại nặng nề dị thường.

Hắn mới từ trong đại lao trở về, hắn đi hỏi hai người kia.

“Rốt cuộc là ai đã giết Tần Phương Dương?”

“Rốt cuộc Tần Phương Dương đã chết chưa? Đã xác nhận kỹ hay chưa?”

“Phải làm sao mới tìm được manh mối liên quan tới Tần Phương Dương?”

“Đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Lư gia chúng ta rồi đó!”

“Rốt cuộc phải đi đâu để tìm?”

“Các ngươi bị người khác sai khiến đúng không?”

Nói chung những cái hắn hỏi là những vấn đề này, những vấn đề có thể vớt lại một đường sống cho Lư gia.

Lư Chiến Tâm lòng như lửa đốt, vội vã hỏi liên tục; đây đã là việc cấp bách rồi. Bây giờ tìm Tần Phương Dương về theo như lời của Ngự Tọa Tuần Thiên đại nhân thì Lư gia vẫn còn một tia hy vọng.

Ít nhất thì Lư gia vẫn giữ lại được một ít căn cơ, không bị diệt cả tộc.

Nhưng nếu không tìm được...

Đại tướng dưới trướng Hữu Lộ Thiên Vương, Đệ nhị đại gia tộc của Thượng Kinh – Niên gia đã khống chế sự ra vào của nơi này.

Làm Hữu Lộ Thiên Vương cũng bị liên lụy, chịu phạt theo?

Lư gia các ngươi là cái thá gì chứ!

Niên gia đã thả ra tin tức: Sản nghiệp của Lư gia bọn họ không lấy dù một chinh một hào, tịch thu toàn bộ đấu giá công ích, kẻ nào dám duỗi tay vào là muốn thành kẻ địch của tất cả mọi người dưới trướng Hữu Lộ Thiên Vương! Tất cả cũng vì trút guận cho Hữu Lộ Thiên Vương.

Chỉ cần bọn họ không giao ra Tần Phương Dương, hoặc không tìm được tung tích chính xác của Tần Phương Dương trong thời hạn Ngự Tọa đại nhân quy định, thì bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức!

Không chỉ Lư gia, ba nhà khác cũng đều ở trong tình cảnh như vậy.

Lư Chiến Tâm tâm sự nặng nề đi tới cửa nhà.

Lão tổ của Lư gia Lư Vọng Sinh tự mình ra đón: “Sao rồi? Có nói không? Có manh mối nào có ích không thế?”

Lư Chiến Tâm chán nản lắc đầu.

“Rốt cuộc đã nói những gì?”

Lư Vọng Sinh nóng nảy: “Đây đã là thời khắc cận kề cái chết rồi đó, sao thế? Bọn họ không nói gì à?”

Lư Chiến Tâm thở dài, nói: “Chuyện này... Hình như không đơn giản như chúng ta đã nghĩ.”

“Hở?”

Lư Vọng Sinh nhíu mày: “Trong chuyện này còn có điểm phức tạp, kỳ quặc nào nữa?”

“Trung Thiên không biết tí gì thật.”

Lư Chiến Tâm trầm giọng nói: “Hình như Vận Đình biết chút gì đó nhưng lại không chịu nói.”

“Sao lại thế? Lư gia đã tới bước đường cùng rồi, hắn muốn trơ mắt ra đó nhìn người của cả Lư gia chết hết sao?”

“Hắn nói... Nếu như không nói, Lư gia dù cho có xuống dốc thì cũng chưa chắc đã tuyệt hậu. Nhưng nếu hắn nói ra, Lư gia chắc chắn sẽ bị giết hết, chó gà cũng không tha, không ai thoát được.”

Lư Chiến Tâm khẽ thở dài.

Lư Vọng Sinh nhăn mày trắng, hỏi: “Thế thì chẳng phải là đang nói bây giờ Vận Đình rất nguy hiểm sao?”

Lư Chiến Tâm thở dài, nói: “Vận Đình cũng nói rồi, lần này có thể lần gặp mặt cuối cùng,

Sau lần gặp mặt này, e là… Bọn họ sẽ bị diệt khẩu nhanh thôi.”

Lư Vọng Sinh hít một hơi thật sâu: “Vốn chỉ là giết một gã Tần Phương Dương, một giáo viên của Cao Võ Tổ Long mà thôi. Nhưng chuyện này lại bị xé to ra sau khi Ngự Tọa đại nhân nhúng tay vào, chứ trước đó có là gì đâu chứ, đâu tới mức biến thành tình cảnh như hiện giờ đúng không?”

Lư Vận Đình là phó bộ trưởng của Ám bộ ở Thượng Kinh đó!

Là lãnh đạo cấp cao của Thượng Kinh hàng thật giá thật, quyền cao chức trọng.

Rốt cuộc là ai lại có năng lực và bản lĩnh bắt hắn làm liên lụy cả gia tộc phải gánh tội thay mà còn không dám khai ra như thế chứ?

Thậm chí ở ngay dưới áp lực rất lớn của Ngự Tọa Tuần Thiên mà vẫn không dám nói?!

Đúng như lời Lư Vọng Sinh đã nói.

Chuyện của Tần Phương Dương lúc trước cũng chẳng phải chuyện gì lớn, đâu tới mức thành ra thế này?

Lư Chiến Tâm thở dài, nói: “Ta liên tục gặng hỏi nhưng Vận Đình vẫn giữ kín như bưng... Thời gian cho đợt thăm hỏi này, bọn họ chỉ cho ta hai phút.”

“Hai phút, mất một tỷ!”

Lư Vọng Sinh khẽ thở dài.

Đúng vậy, Lư gia đã phải bỏ ra cái giá cắt cổ một tỷ để xin được vào thăm hỏi hai phút.

Tất cả cũng chỉ vì một câu nói, một chút đầu mối, nhưng tới cuối cùng lại chẳng hỏi được cái gì, thất vọng trở về.

“Mặc dù Ngự Tọa đã nói là giữ lời, nhưng mà... Dù sao hắn cũng không tự mình chủ trì chuyện này được, mà lợi ích ở trong chuyện này... Lại quá lớn, có rất nhiều người có mưu đồ đang âm thầm giở rất nhiều trò… Chung quy trời cao Hoàng Đế xa, không quản hết được.”

“Nỗi băn khoăn của Vận Đình cũng là có lý...”

“Tính ra thì cũng không phải không thu hoạch được gì, rốt cuộc thì chúng ta cũng biết phía sau chuyện này còn có kẻ chủ mưu… Số tiền kia bỏ ra đáng lắm.”

Lư Vọng Sinh nói: “Nhưng mà bây giờ lại có biến số rồi, chúng ta phải rút khỏi Thượng Kinh mau.”

“Vì vậy?” Lư Chiến Tâm hỏi: “Không phải đã bàn xong rồi sao, cũng đã nộp đơn xin từ chức lên cho bệ hạ, đã được Bộ An Toàn của phê duyệt, nhà chúng ta bị lưu đày tới Ngũ Độc cốc nằm ở phía tây xa tít tắp, nội nhật trong hai ngày nay là sẽ đi sao?”

Lư Vọng Sinh nói: “Ngươi vẫn luôn chạy vạy tìm đường ra, e là không biết... Đồ đệ của Tần Phương Dương, Tả Tiểu Đa đã tới thành Thượng Kinh rồi.”

“Tả Tiểu Đa?”

Bình Luận (0)
Comment