“Ta cũng muốn đánh...” Lý Trường Giang xoa tay hằm hè.
Hồ Nhược Vân hừ một cái: “Như ngươi mà cũng đòi... Ngươi vẫn nên giữ sức để đánh con ngươi đi.”
“Cái gì?” Ngay tức khắc Lý Trường Giang trở nên kích động, căng thẳng: “Nhược Vân... Ngươi... Có ý gì? Ý ngươi là?...”
“Hừ.”
“Ngươi... Có rồi hả?” Lý Trường Giang trợn mắt, cố đè cảm xúc kích động của bản thân xuống, lòng đầy thấp thỏm mong đợi hỏi.
“Ừ, tháng này không có nên chắc là có rồi...” Hồ Nhược Vân sờ bụng của mình.
“Woa!” Lý Trường Giang nhảy cẫng lên: “Thật sao thật sao? Quá tốt rồi, quá tốt rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha...”
“Ngươi nhỏ giọng chút!”
“Ta không đấy, cuối cùng ta cũng có đứa con của chính ta rồi! Ha ha ha ha ha... Nhược Vân, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi, ha ha ha...”
Lý Trường Giang đi qua đi lại trong phòng qua lại giống như sắp điên lên đến nơi, hắn muốn ôm vợ hắn quay vài vòng nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới đứa trẻ nên không dám, nhát như cáy luôn.
“Trông cái bộ dáng ngốc nghếch của ngươi kìa.”
Hồ Nhược Vân cười đầy hạnh phúc.
“Nếu như đứa trẻ lớn lên ưu tú được giống như Tiểu Đa…”
“Chắc chắn sẽ ưu tú hơn hắn…”
“A... Ta cũng chẳng dám nghĩ vậy đâu.”
Hồ Nhược Vân kiêu ngạo nói: “Tiểu Đa nhà ta là đại thiên tài đệ nhất của ba đại lục, thiên kiêu tuyệt thế đó! Con của chúng ta chỉ cần bằng được một phần nhỏ của Tiểu Đa, ta cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Lý Trường Giang nhẹ nhàng ôm vợ, cẩn thận dè dặt từng li từng tí, hài lòng nói: “Ta không nghĩ xa như vậy đâu, bởi vì... Bây giờ ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi...”
...
Thượng Kinh.
Cao Võ Tổ Long.
Đinh Nhược Lan nhìn khuôn mặt anh tuấn kia của thiếu niên ở hình trong hotsearch mà cứng còng hết cả người, nàng vốn nên cảm thấy vui mừng nhưng bây giờ nàng lại chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra.
“Hắn đến rồi!”
Đinh Nhược Lan là người hiểu về quan hệ giữa Tần Phương Dương và Tả Tiểu Đa nhất, nàng biết rõ hơn bất cứ ai, vì sao giờ phút này Tả Tiểu Đa lại xuất hiện ở Kinh Thành!
Không còn gì để nghi ngờ nữa, chắc chắn là hắn tới để báo thù!
Tần Phương Dương ôm hận chết, Tả Tiểu Đa xuất hiện ở Kinh Thành.
Từ trên luôn mặt tươi cười kiêu căng đeo kính đen ấy, Đinh Nhược Lan có thể nhìn thấy rõ ràng một chút sự tàn khốc ẩn chứa nơi khóe miệng đang cong lên kia của Tả Tiểu Đa!
Cái miệng đang kiêu ngạo cười to kia giống như cánh cửa địa ngục đã bị mở ra!
Cánh tay đang đưa thẻ ngân hàng ra kia sắp sửa khuấy động lên cơn sóng lớn rợp trời từ máu!
“Hắn lại đơn thương độc mã tới như vậy…”
“Cao Võ Tổ Long...”
Đinh Nhược Lan hít vào một hơi thật sâu, lặng lẽ ra khỏi phòng làm việc, rời khỏi Cao Võ Tổ Long đi thẳng tới Bộ Võ Giáo.
...
Không cần Đinh Nhược Lan tới, giờ phút này bộ trưởng Đinh cũng đang xem hình ảnh trên hotsearch, sắc mặt nặng nề.
“Trận gió tanh mưa máu chân chính... Sắp ập tới, không thể nào lẩn được, không né được.”
Sau đó bộ trưởng Đinh bắt đầu liên lạc.
“Tất cả người có cảnh giới trên Quy Huyền tập hợp, ta tự mình dẫn đội.”
Vô số người đang âm thầm suy đoán: Bộ trưởng là đang muốn ngăn Tả Tiểu Đa báo thù à?
Nhưng cần tới nhiều người như vậy sao?
Nhưng bọn họ không biết rằng lúc này trong lòng bộ trưởng Đinh chỉ có một ý nghĩ thôi: Tất cả mọi người có thể chết, nhưng Tả Tiểu Đa không thể có chuyện gì được.
Cả Thượng Kinh, ngoài Bạch Vân Đóa và Ma Tổ đang âm thầm đi theo Tả Tiểu Đa, cũng chỉ có bộ trưởng Đinh là biết thân phận thật của Tả Tiểu Đa.
Con trai của Ngự Tọa Tuần Thiên!
Thực ra thì... E là dù cả thành Thượng Kinh đi tong thì thằng nhãi này vẫn chẳng có chuyện gì luôn ấy!
Lòng bàn tay của Bộ trưởng Đinh đổ mồ hôi.
“Lá gan của tiểu tử này lớn quá, dám tới một mình…”
...
Cũng có mấy gia tộc, đang cẩn thận nhìn tấm hình này.
“Đây... Chính là học sinh của Tần Phương Dương? Tả Tiểu Đa trong truyền thuyết? Thiên kiêu mới của đại lục?”
“Vào lúc này hắn đột nhiên xuất hiện ở Thượng Kinh tiêu tiền như tát nước trắng trợn như vậy là định làm gì?”
“Phải theo dõi chặt chẽ!”
Buổi tối hôm đó, cả cõi mạng đều bị tấm hình này làm cho xôn xao ồn ào cả lên——
Hình ảnh Tả Tiểu Đa đeo kính đen.
Vô số người loáng thoáng cảm giác được, khuôn mặt đẹp trai tới mức có thể xuất hiện trong giấc mơ của tất cả các cô gái trẻ này rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt và đầu lông mày luôn làm cho tất cả mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Ác nghiệt!
Tàn khốc!
Dường như đôi mắt bị che ở phía sau kính đen, giống như ác ma bị thả ra để cắn nuốt thế giới!
Địa Ngục trống rỗng, Ma Vương tới nhân gian!
...
Xế chiều hôm đó, vào đêm!
Ba chiếc xe lớn mênh mông cuồn cuộn vận chuyển đống đồ xa xỉ có giá trị trên mười tỷ xuất phát tới thành Phượng Hoàng.
Những thứ món đồ này, sau khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm điên cuồng mua sắm xong thì chuyển tặng cho trường cũ của bản thân hết, còn bản thân không giữ lại một cái gì.
Chuyển về tặng cho Nhị Trung thành Phượng Hoàng !
Còn trường học ở Thượng Kinh, Tả Tiểu Đa nghĩ cũng không thèm nghĩ.
“Bây giờ ta tin chắc cả thế giới đều đã biết ngươi tới, phí thông báo này của ngươi chẳng rẻ tí nào!”
Tả Tiểu Niệm nhìn Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa mỉm cười, ôn nhu nói: “Lời ta đã hứa với ngươi, mỗi một câu ta đều phải thực hiện cho bằng được!”
Tả Tiểu Niệm đỏ mặt, cúi đầu, cố nói bằng cái giọng điệu hung dữ: “Ngươi không làm được, thì ta, thì ta sẽ đánh ngươi! Quăng ngươi như nhảy bungee! Hừ!”
“Ha ha ha!”
“Tâm nguyện thuở bé được bền bù rồi, hơn nữa tin tức cũng đã thả ra, chắc là bọn đấy cũng biết ta đã tới.”
“Trời sắp tối rồi, là lúc thích hợp để làm chuyện xấu, giết người phóng hỏa đó nha!”
Tả Tiểu Đa cười to: “Đi thôi, tối nay ta phải đi mở mang kiến thức một phen xem cái gọi là đại gia tộc ở Thượng Kinh trông ra sao! Bọn chúng lấy thúng úp voi, một tay che trời như thế nào!
“Đi thôi.”
Tả Tiểu Đa ngẩng đầu nhìn bầu trời, thản nhiên nói: “Thầy Tần vẫn còn đang ở trên trời nhìn chúng ta đấy, hắn đang chờ.”
Tả Tiểu Đa mặc một bộ đồ màu đen, buộc một mảnh vải trắng ở trên đầu, sải bước đi ra ngoài!
“Đi.”
Tả Tiểu Niệm ôn nhu cười, nàng mặc một bộ đồ màu trắng, trên đầu cài một bông hoa trắng nhỏ, nàng đi theo phía sau Tả Tiểu Đa, giữ khoảng cách nhất định với hắn, sải bước đi.
Dù ngươi muốn làm gì, ta cũng làm với ngươi!