“Phe thế lực luôn giấu mình trong bóng tối, khiến cho tất cả nghi ngờ và kiêng kỵ này, cho tới tận bây giờ những gì bọn họ để lộ ra cũng mới chỉ là một phần thực lực mà thôi. Bởi vì sau khi chuyện này qua đi, tất cả mọi người chắc chắn sẽ biết trong thành Thượng Kinh có một thế lực như thế đang ẩn núp, còn thực lực thật sự của đối phương ra sao, phần để lộ ra đó là một phần lớn của thực lực hay chỉ là một góc nhỏ của băng sơn thì rất khó để kết luận.”
“Nhưng mà, với sự kín đáo và chặt chẽ trong bố cục của đối phương thì ta đoán phần lực lực mà đối phương buộc phải để lộ ra này e rằng chỉ là một phần nhỏ trong thực lực của đối phương mà thôi. Mà một phần thực lực này tính ra thì cũng chưa chắc đã là bại lộ, dẫu sao thì đến bây giờ chúng ta cũng không thể tìm được chút sơ hở hay dấu vết gì sau khi bọn họ gây án.”
“Còn phần lớn thực lực kia vẫn còn đang tiếp tục ấp núp, đợi thời cơ ra tay…”
Tả Tiểu Đa ngẩng đầu lên, vắt óc, trầm ngâm suy nghĩ.
“Nếu như chuyện này có liên quan đến ta thật, khi ta mới thoát hiểm ở rừng rậm Ma Linh của bên Vu Minh, thì bên này đã nhanh chóng lợi dụng sự kiện Quần long đoạt mạch để đặt bẫy giết thầy Tần... Vậy thì hai chuyện này có liên quan gì với nhau nhỉ?”
“Hoặc nên nói là... Liên quan tới nhau chặt chẽ tới mức nào?”
Tả Tiểu Đa nhíu chặt mày, nói: “Phe thế lực đang ẩn núp này khổng lồ như thế, khả năng lẩn núp cũng rất cao siêu, lúc bình thường rất khó phát hiện ra được, phải chăng đây là một con cờ của một vị Đại Vu nào đó bên Vu Minh bố trí, cài cắm vào?”
Tả Tiểu Niệm cũng thấy hơi kinh hãi: “Chuyện này còn dính dáng tới nhân vật trình độ như Đại Vu được à?”
“Có khả năng, nhưng cũng có vài phần không phải.”
Tả Tiểu Đa lẩm bẩm nói: “Nói có khả năng là vì Vu Minh đã đứng ở vị trí đối lập với Nhân tộc Tinh Hồn không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Bọn họ đương nhiên sẽ cài cắm gián điệp vào khu địch chiếm, mà một đống gián điệp Vu Minh xuất hiện ở thành Phượng Hoàng lúc trước chính là một ví dụ. Thành Phượng Hoàng chỉ là một thành nhỏ nơi biên thùy thôi mà người của Vu Minh còn bố trí nhiều người như thế, thì lực lượng mà Vu Minh cài cắm ở trong đô thành Thượng Kinh của Nhân tộc sao lại ít cho được? !”
“Gián điệp Vu Minh cài ở Thượng Kinh có thực lực cực mạnh thì thôi không nói rồi, nhưng Đại Vu của Vu Minh hình như đâu có ác ý gì với ta, ví dụ như Vô Độc Đại Vu, Trúc Mang Đại Vu, Đan Không Đại Vu, Băng Minh Đại Vu... Ít nhất thì bốn vị Đại Vu này cũng không có lý do để giết ta mà... Nếu như bọn họ muốn giết ta thì chắc chắn sẽ không thả ta về đại lục Tinh Hồn!”
Tả Tiểu Đa hiểu rất rõ.
Đám người Đại Vu không muốn giết mình, việc này là khẳng định!
“Điểm này là xác định.”
Trong lòng Tả Tiểu Đa hiểu rõ nhất, nhưng thực chất điều khiến hắn mơ hồ nhất cũng chính là điểm này.
“Ý của ngươi là, việc này sẽ không xuất phát từ sự sai khiến của Đại Vu, nhưng nếu sức mạnh nhằm vào chúng ta thực sự có liên quan đến Vu Minh, vậy thì ắt phải liên quan đến bọn chúng.” Tả Tiểu Niệm ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Nói xong, chính bản thân Tả Tiểu Niệm cũng hơi choáng váng, sao cảm giác cứ luẩn quẩn như vậy nhỉ.
“Chính là như thế... Ở rừng rậm Ma Linh, bốn vị Đại Vu không những không hề động thủ, mà còn liều mạng bảo vệ ta... Điểm này ta có thể cảm nhận được. Vậy, tại sao lại như thế?”
“Nếu như bọn họ muốn giết ta, cho dù lúc đó có ông ngoại liều mạng, nhưng với thực lực của bốn vị Đại Vu liên hợp lại, nếu muốn giết ta thì thực sự chỉ là một việc dễ dàng. Thậm chí ông ngoại cũng chỉ là uổng phí một mạng mà thôi.”
“Đây, đây rốt cuộc tại sao lại thế này chứ?”
Điểm này Tả Tiểu Đa đã sớm suy tính rõ ràng.
Ma Tổ lợi hại không?
Đương nhiên là lợi hại!
Thực sự là đỉnh cao của Nhân tộc, cường giả Nhân tộc Tinh Hồn, nằm trong số người tuyệt đỉnh không vượt quá năm ngón tay!
Nhìn chung, người có thể trêu chọc nổi Ma Tổ Lệ Trường Thiên trong thiên hạ thực sự không nhiều.
Thế nhưng bốn vị Đại Vu xông vào rừng rậm Ma Linh lúc đó, người nào cũng đều có thực lực như thế, huống chi là bốn Đại Vu liên thủ?
Nhưng bọn họ không những không có đối phó với mình, ngược lại thà trở mặt với rừng rậm Ma Linh cũng phải bảo vệ mình đi ra ngoài bình an.
Đã như thế, đối phương sao có thể có lý do để hại mình? Lại còn bày ra một ván cờ lớn như vậy, hao tốn nhiều tâm tư như thế?
Nhưng thế cục ở Thượng Kinh hiện tại bày ra trước mắt thì phải giải thích thế nào?
Xét về mặt thời gian, hai người gắn liền chặt chẽ như vậy, chẳng lẽ còn thực sự có thể trùng hợp sao?
“Trừ phi, khi cục Thượng Kinh cùng ta ra khỏi rừng rậm Ma Linh, căn bản bên trong không có liên quan gì? Cũng không có mối quan hệ nhân quả với Vu tộc? Nhưng như thế này lại không cách nào giải thích được, làm thế nào mà thầy Tần lại dính dáng vào. Tuyệt đối không thể là vì để ý đến danh ngạch Quần long đoạt mạch. Nếu như chỉ dừng lại ở đây thì đã có thể hạ thủ từ lâu, không lý nào lại kéo dài lâu như vậy, phí tâm vào những việc không đâu, không hợp lý chút nào.”
“Cho nên trong này chắc chắn có mối liên quan khác, chỉ là ta không nghĩ đến, nghĩ chu toàn mà thôi.”
Tả Tiểu Đa đăm chiêu suy nghĩ.
Tả Tiểu Niệm ở một bên cũng nhíu mày suy tư.
Như danh sách được liệt kê trên tờ giấy trắng, ở Thượng Kinh một thời gian lâu như thế, Tả Tiểu Niệm cũng coi như hiểu biết không ít về tình hình ở Thượng Kinh.
“Hiện tại có thể im hơi lặng tiếng tiêu diệt tứ đại gia tộc ở Thượng Kinh, đồng thời trực tiếp diệt khẩu thế lực trong ngục, thế lực làm được điều này... ở Thượng Kinh cũng không nhiều.”
“Xếp vị trí đầu tiên, đương nhiên là Hoàng gia.”
“Mà xếp vị trí thứ hai, lại là đệ nhất gia tộc hùng cứ hai mươi nghìn năm qua - Du gia! Gia tộc Du thị!”
“Gia tộc Du thị chính là gia tộc Hữu Lộ Thiên Vương, cũng là gia tộc xuất thân Trích Tinh Đế Quân... luôn đứng vững không suy yếu cũng là chuyện nên có. Dù sao hiện tại Trích Tinh Đế Quân uy hiếp ba đại lục, Hữu Lộ Thiên Vương giống như mặt trời ban trưa... nhưng gia tộc Du thị căn bản không có khả năng làm chuyện này, hoàn toàn không cần thiết, bất kể là từ phương diện nào, đều không cần phải làm như thế.”
“Sau đó trên mặt nổi, Niên gia, gia tộc đứng hàng cao nhất trong gần mấy nghìn năm nay. Thực ra Niên gia vẫn luôn tỏ ý muốn góp một chút sức lực cho Hữu Lộ Thiên Vương...”