“Xếp hàng tiếp theo, đó là gia tộc xếp hạng sau gia tộc Du thị trước khi Niên gia quật khởi - Vương gia.”
“Vương gia đã khiêm tốn nhiều năm như vậy, nhưng thực ra lại có khả năng đó.”
“Sau đó chính là Lữ gia...”
“Gia tộc Độc Cô...”
“Lại sau đó nữa, chính là gia tộc Đông Phương, gia tộc Tây Môn,... Thế nhưng đây là gia tộc của bốn vị đại soái, càng không thể nào.”
“Sau đó là gia tộc Hoàng Phủ... Gia tộc Hoàng Phủ có thể làm được...”
“Gia tộc luôn không bao giờ hiển lộ tài năng nhưng thực lực sâu không lường được - Ngô gia, cũng có thể làm được...”
“Xếp hạng sau nữa...”
“...”
“Lại những gia tộc bị hại sau đó nữa...”
“Tình huống này, thực sự là quá phức tạp.”
Tả Tiểu Niệm nhìn vào chuỗi danh sách dài ngoằng mà mình bày ra, nhìn mười gia tộc đứng đầu danh sách. Đó chính là những thế lực lớn ở Thượng Kinh có thực lực đồng thời tiêu diệt bốn gia tộc.
Gia tộc xếp phía sau chưa nói thế lực không bì kịp, chứ đừng nói đến việc đồng thời tiêu diệt bốn gia tộc, ngay cả hai gia tộc cũng là chuyện khó khăn rồi.
Đôi mắt đẹp của Tả Tiểu Niệm cũng tập trung ở mười gia tộc đứng đầu, bất giác cắn nhẹ môi dưới, cắn đi cắn lại. Đây là thói quen của Tả Tiểu Niệm, mỗi khi gặp phải vấn đề khó giải quyết mà không nghĩ ra được, nàng sẽ cắn môi dưới.
Khi còn nhỏ, không nghĩ ra thì nàng sẽ cắn đầu ngón tay, bị Ngô Vũ Đình mắng một trận, liền đổi thành cắn môi.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Hai chị em đều cau mày, trên mặt lộ vẻ phiền muộn.
Nhưng cuối cùng vẫn sắp xếp toàn bộ các mối quan hệ một lần.
Tả Tiểu Đa bực bội gãi đầu, cầm điện thoại di động lên xem một chút. Đến bây giờ điện thoại di động vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không có ai liên hệ.
Tin nhắn gửi vào trong nhóm giống như gửi vào nhóm chết vậy.
Đám người Lý Thành Long, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, tất cả đều không hề trả lời.
Đây là việc đầu tiên hắn làm sau khi mua điện thoại di động, đó là gửi một tin nhắn cho đám người Lý Thành Long.
Đặc biệt là đám người Lý Thành Long, Long Vũ Sinh, Tả Tiểu Đa còn gửi tin nhắn: “Nhanh chóng đến Thượng Kinh, báo thù cho thầy Tần!”
Thầy Tần bị giết hại.
Tự bản thân những học sinh này, đương nhiên là không thể đẩy trách nhiệm cho người khác.
Không chỉ bản thân mình muốn tới, mà đám người Lý Thành Long, Long Vũ Sinh cũng phải tới.
Đoạn đường cuối cùng này, Tả Tiểu Đa tin rằng Tần Phương Dương chắc chắn cũng hy vọng học sinh của mình sẽ đến đông đủ để tiễn đưa mình.
Nhưng tin nhắn đã gửi đi lâu như vậy rồi mà những tên này không có lấy một người trả lời!
“F* ck, đang bận cái gì vậy chứ? Có bận đến thế sao?”
Tả Tiểu Đa giận dữ: “Gặp chuyện lớn như vậy, thế mà lâu như vậy cũng không có lấy một người lên tiếng.”
Trong khoảnh khắc này, trong đầu hắn đột nhiên bắt đầu sinh ra một ý nghĩ đáng sợ, kẻ địch không rõ kia đã nhằm vào Tần Phương Dương, có thể nào sẽ hại thêm cả những người khác bên cạnh mình không?
Lý Thành Long và những người khác đều mất liên lạc, có thể nào...
Trong chớp mắt suy nghĩ mờ mịt, tâm trạng của Tả Tiểu Đa gần như không kiểm soát được, bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho đám người Diệp Trường Thanh, Văn Hành Thiên, may mà rất nhanh đã liên lạc được với Diệp Trường Thanh.
Mà mấy người Diệp Trường Thanh đều không có liên lạc trước đó, cũng là vì gần đây bọn họ thực sự quá bận. Một khi Thượng Kinh biến đổi chính trị, công việc lựa chọn người cho Quần long đoạt mạch cũng thay đổi lớn, các đại cao võ đều xuất ra hết tất cả pháp bảo để có thể tranh giành được danh sách cho trường của mình.
Tả Tiểu Đa gửi tin nhắn cho bọn họ, ngay lúc đó bọn họ đã nhận được rồi, nhưng nếu đã nhận được rồi, tức là đã biết Tả Tiểu Đa an toàn vô sự, nên bọn họ cũng không sốt ruột nhiều lời với Tả Tiểu Đa làm gì.
Diệp Trường Thanh, Văn Hành Thiên cũng không ngờ rằng trong hơn mười ngày Tả Tiểu Đa mất tích lại có nhiều biến cố liên tiếp như vậy.
Tả Tiểu Đa xác nhận đám người Lý Thành Long đúng là ra ngoài lịch lãm cũng không cảm thấy bất ngờ, không khỏi thả lỏng tinh thần, cụt hứng thả lại di động lên mặt bàn.
Mình đến đây là để báo thù, nhưng hiện tại cục diện đã vượt quá tầm kiểm soát của mình, kẻ thù ngoài sáng đều đã chết sạch, kẻ thù trong bóng tối lại ngày càng lớn hơn, nhưng mình lại không tìm ra được, có sức mạnh nhưng lại không tìm thấy mục tiêu để nện chùy.
Cảm giác “rút gươm nhìn quanh bốn phía, lòng hoang mang thất thố” đột nhiên dâng lên.
Tả Tiểu Đa đột nhiên hiểu được sự bất đắc dĩ của cường giả.
Bởi vì, có những âm mưu, thủ đoạn không thể thực hiện dựa trên thực lực.
Tại sao trong thế giới nhiều cường giả như vậy mà còn có nhiều âm mưu thủ đoạn như thế?
Bởi vì... có một số người, tuy rằng không đánh lại ngươi, nhưng bọn họ có thể làm ra chút chuyện đủ để che nhận thức của ngươi, vượt quá tưởng tượng của ngươi, khiến ngươi có sức mà không thể làm, bắn tên không đích!
Cho dù ngươi vươn tay có thể chọc thủng trời, dậm chân một cái có thể hủy diệt đại địa, nhưng nếu như ngay cả mục tiêu mà ngươi cũng không tìm được, ngươi có thể làm thế nào?
Ngươi có trâu bò hơn nữa thì cũng phải có chỗ để ra tay chứ?
Nếu ngay cả mục tiêu cũng không có, vậy thì có tác dụng gì?
Tả Tiểu Đa nghĩ đến mình, nếu như ông ngoại thực sự là kẻ địch, vậy nếu lần này mình im hơi lặng tiếng mà chết ở Vu Minh, cho dù ba mẹ có bản lĩnh thông thiên thì bọn họ có thể đi đâu mà tìm kẻ địch?
Vì sao từ xưa đến nay, rất nhiều hậu duệ của cường giả bị ngộ sát không rõ ràng, những vấn đề chưa được giải quyết như thế này há lại ít?
Chỉ một mục tiêu chưa báo được thù càng khiến ngươi bất lực!
Kẻ thù che giấu kín đáo, xóa sạch tất cả mọi dấu vết, ngươi có là đệ nhất thiên hạ, đệ nhất vũ trụ, nhưng nếu ngươi không tìm ra được, không biết được thì ngươi có thể làm gì?
“m mưu quỷ kế, ngấm ngầm mưu tính... bất kể là ở thế giới gì, cảnh giới nào cũng đều tồn tại ở khắp nơi...”
Tả Tiểu Đa ngửa mặt lên trời thở dài: “Phù Phù, lần đầu tiên ta cảm thấy tên ngốc ngươi lại quan trọng như vậy! Nhưng mà tên ngu ngốc nhà ngươi rốt cuộc đi đâu rồi? Sao lại đi lịch lãm vào đúng thời điểm mấu chốt thế này chứ?”
“Cmn chứ, ông đây hiện tại cần ngươi!”
Tả Tiểu Niệm cũng thở dài.