Tả Tiểu Niệm cũng giống như Tả Tiểu Đa, đều thuộc loại thiên tài võ học IQ cao, đã sớm đột phá thiên tế, vượt quá khả năng tưởng tượng của người bình thường.
Nhưng đối với những âm mưu quỷ kế quanh có như vậy, nàng cũng giống như Tả Tiểu Đa, đều bất lực. Không, chỉ nói trên phương diện này, Tả Tiểu Niệm còn lâu mới bằng Tả Tiểu Đa, dù sao Tả Tiểu Đa vẫn có lòng dạ hẹp hòi, vẫn có chút tâm cơ.
“Phải làm sao bây giờ?
“Đi!”
“Đi Tuyệt Hồn Cốc!”
“Tuyệt Hồn Cốc?”
Tả Tiểu Niệm ngây ra một lúc.
Bốp.
Tả Tiểu Đa đánh cho mình một bạt tai.
“Tuyệt Hồn Cốc, đáng ra phải đi từ sớm rồi.” Tả Tiểu Đa càng thêm áy náy: “Bất kể thế nào, dù sao cũng nên đi trước để tìm kiếm manh mối, sau đó còn phải nghĩ cách tìm được thi thể của thầy Tần, để cho hắn có thể nhắm mắt yên nghỉ.”
Không thể không nói, quả thực lòng Tả Tiểu Đa đã có chút hỗn loạn vì chuyện của Tần Phương Dương.
“Vậy, đi ngay bây giờ sao?”
“Ừ.”
Mặc dù lúc này đang là ban đêm, nhưng với thị lực của hai người này, tầm nhìn ở ban ngày và ban đêm đã không có gì khác biệt.
Nhất là ban đêm yên tĩnh, nói không chừng còn có lợi cho việc phát hiện manh mối.
Nói đi là đi.
Hai người nhún người nhảy lên, lao thẳng lên chín tầng mây.
Trên đường đi, lúc sau Tả Tiểu Đa bất chợt nhận ra, dường như tốc độ thân pháp của Tả Tiểu Niệm nhanh hơn hắn một chút. Hơi thở nàng vững chắc, khí thế hùng hồn, trông nàng có khi còn mạnh hơn mình hẳn một cấp.
Không phải vậy chứ?
Chuyến đi Vu Minh lần này của hắn vốn ngoài ý muốn, mặc dù từng bước đều là họa, nguy hiểm tiềm ẩn khắp nơi, từng giờ từng phút trôi qua không dễ dàng gì, nhưng cũng mang đến cho hắn lợi ích to lớn. Bản thân hắn có tiến bộ rõ rệt, nghe thôi đã thấy sợ, bất kể là truyền thừa Tổ Vu, Vạn lão tặng quà hay khiêu chiến Thủy lão đều khiến hắn trải qua nhiều lần đột phá giới hạn, cảm giác thực lực của chính mình ít nhất cũng phải thuộc hạng vừa, tiếp tục không có đối thủ.
Càng như thế, trong tâm trí hắn không ngừng ảo tưởng đến viễn cảnh hắn thành công đàn áp Niệm Niệm mèo, nhưng bây giờ xem ra, mơ vẫn chỉ là mơ mà thôi.
Vừa bay, Tả Tiểu Đa vừa chứng minh được suy đoán của mình, hắn không đuổi kịp nàng, tốc độ thân pháp đã đến cực hạn vẫn không theo được. Nhìn chị Tiểu Niệm có vẻ còn dư thừa sức lắm, trong lòng hắn càng thêm uể oải: Sao không bắt kịp được thế này.
Hắn cố tình tiếp tục ý định thăm dò, giả bộ hỏi: “Niệm Niệm mèo, tu vi Quy Huyền của ngươi… đã đạt đến tầng nào rồi? Đỉnh phong à? Áp chế mấy lần rồi?”
Tu vi Tả Tiểu Niệm đã đạt đỉnh phong Quy Huyền từ lâu, trong thời gian được Bạch Vân Đóa chỉ dạy, tu vi nàng còn đột nhiên tăng mạnh, đạt đến đỉnh phong Quy Huyền trải qua ba mươi sáu lần áp chế.
Nhưng điểm mấu chốt này, sao nàng có thể nói thật với Tả Tiểu Đa được. Hiện tại Tiểu Cẩu Đát cũng là tu vi Quy Huyền, e là lại động tâm tư gì đây.
“Vừa đỉnh phong Quy Huyền thôi…” Khóe miệng Tả Tiểu Niệm ngậm cười, nói: “Mới chỉ bắt đầu áp chế thôi, chắc một hai lần.”
“Có quỷ mới tin ngươi đấy.”
Tả Tiểu Đa trợn mắt khinh bỉ, mặc dù ta bây giờ mới tấn thăng Quy Huyền nhưng không có mù đâu, ngươi nói người vừa đỉnh phong Quy Huyền? Áp chế chế một hai lần? Định lừa ai đây hả, nghĩ ông đây tin chắc? !
“Vậy xem như ngươi không nhanh bằng ta?”
Tả Tiểu Đa nói: “Tu vi của ta đã là đỉnh phong Quy Huyền, thêm được thần vật hỗ trợ, áp chế chân nguyên chín mươi bảy lần.”
97 lần? !
Tả Tiểu Niệm gần như phá lên cười, Tiểu Cẩu Đát đúng là dám khoác lác.
Nàng mỉm cười nói: “Ái chà, Tiểu Cẩu Đát giỏi quá đi!
Tả Tiểu Đa phát điên: “Rốt cuộc ngươi qua mấy lần rồi? Cho ta con số chuẩn thôi mà.”
“Hừm hừm…”
Tả Tiểu Niệm liếc mắt xem thường, cưỡi gió vụt đi: “Cẩu Đát, ngươi đến đuổi theo ta đây này.”
Tả Tiểu Đa dốc sức bay theo: “Bắt kịp có thưởng không?”
“Ngươi muốn thưởng gì?”
“Nếu ta đuổi được, ngươi để cho ta hehehe…”
“Lăn chỗ khác đi!”
Hai người bay càng ngày càng nhanh hơn trước, thoắt ẩn thoắt hiện như tia chớp, thần hồn chi lực tràn ra ngày một dồi dào hơn. Một đường bay thẳng ra khỏi thành, dựa theo tin tức báo lại phương hướng Tần Phương Dương chạy trốn, hai ngươi tiến về phía cánh đồng hoang.
Theo từng tiếng vang nhỏ, lấy phần không gian giữa bọn họ sóng vai hành tẩu làm ranh giới, luồng khí tức một nóng một lạnh đột nhiên bộc phát ra, phô trương thanh thế hai bên trái phải, phát tán khắp nơi, không bỏ sót một ngóc ngách nào trong phạm vi ba trăm dặm xung quanh.
Cảnh tượng lúc này giống như xuất hiện một con phượng hoàng lớn, đôi cánh băng hỏa chợt sải rộng, đập cánh quét bay cả một vùng đất rộng lớn. Dù Lệ Trường Thiên đang ẩn thân trên không trung, vì lén lút đi theo nãy giờ, cũng phải giật mình với chúng.
“Đờ mờ!”
Cấp độ tinh thần lực này, thật sự rất đáng kinh ngạc, đích thực có thể che lấp cả đất trời.
Theo đúng nghĩa mà nói, cỗ tinh thần lực quả thật mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa đủ để Ma Tổ cấp đỉnh phong này để vào mắt. Có điều, luồng tinh thần lực xuất phát từ hai thiếu niên thiếu nữ mới hơn 20 tuổi, lại là một chuyện khác.
Ma Tổ trong giây lát thấy mặc cảm.
“Năm ấy ta ở tuổi này, tinh thần lực sợ còn chẳng bằng một phần mười bất kỳ đứa nào trong số hai đứa nó. Phí cho mấy lời ca tụng lão phu là thiên tài xuất thế từ nhỏ, cỡ như ta đã là thiên tài, thế bọn chúng thì gọi là gì mới được?”
“Ta chỉ nghĩ đến cháu trai là thiên tài siêu cấp, không ngờ cả cháu gái cũng là thiên tài kiệt xuất. Hai đứa nhóc này, đúng là dùng từ “thiên tài” cũng không đủ để hình dung nữa, yêu nghiệt, quá yêu nghiệt...”
“Chỉ là… ta đi theo bọn nó tra xét nguyên một hành trình, thấy đúng là mơ mơ hồ hồ… Trong đầu toàn là bột nhão… Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra vậy? ??”
“Xem ra, trong đội hình nhất định phải cần người có đầu óc dùng tốt mới ổn… Năm đó ai gánh vác trí tuệ ấy nhỉ? Tả Trường Trưởng à? Mụ nội nó… Đầu gia hỏa này chỉ nhạy hơn vào mấy vụ tán gái, người nhanh nhạy lúc trước… Có vẻ như là Cầm Sát thì phải, đáng tiếc đáng tiếc, bị con gái ta cướp rồi… Ấy không đúng, bây giờ ta đang ở vị trí nào đây…”