Lão Ma Tổ cứ lẩm bẩm suốt dọc đường, làm mức độ ẩn thân tiến lên cao hơn 500 mét. May mắn thay, vừa rồi hai đứa cháu không chú ý đến động tĩnh trên không, nếu mà bị hai cỗ tinh thần lực kia quét phải, không chừng hắn đã bại lộ, mắc phải sai lầm không đáng có.
Haiz, hắn thật sự muốn có cái biện pháp tốt nào đó, dịu bớt quan hệ ông cháu khó khăn đây. Lệ Trường Thiên nghĩ vắt hết óc, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân bỏ lỡ quá nhiều, nếu là lúc hai ba tuổi, đoán chừng hắn chỉ cần hai cây kẹo que, mấy trăm đồng tiền mừng tuổi là đã thu phục được rồi.
Nhưng hiện tại, cháu ngoan lớn rồi, không dễ dụ, đứa nào cũng tinh như quỷ ấy. Xem chừng cháu trai và cháu gái đều không dễ đối phó tí nào, cháu trai thì thật là nhân tiểu quỷ đại, nghịch ngợm, láu lỉnh, so với người từng trải còn lắm mưu ma chước quỷ hơn, mà với cháu gái, vốn hắn chưa có gì để ứng phó với nữ nhân đại sát khí.
Nếu không phải hắn nhìn lầm, cháu gái có thần thái cốt cách, khí chất thanh tú, rõ ràng chính là Vô Cấu Chi Thể, hơn nữa đã dùng qua Định Nhan Đan. Từ xưa đến nay, chủ đề làm đẹp vô cùng thu hút chú ý của nữ nhân, đến cháu gái mình thì thành vô dụng rồi, chẳng có ý nghĩa gì cả, người ta đã là sắc đẹp đỉnh cao rồi còn đâu.
Đã vậy rồi… có thể làm thế nào đây? Vũ khí thì sao?
Bỏ qua cái này đi, trong tay hai bé con đang cầm đều là Thần khí, so với Ma Vương Câu của hắn còn mạnh hơn nhiều. Hắn càng không nên đề cập đến việc tặng vũ khí thì hơn, chính mình còn thầm muốn xin hai đứa nhỏ ít vật liệu thừa, về luyện lại vũ khí lần nữa đây.
Còn phần ăn mặc, vui chơi… Chỉ vì lời trẻ con trong lúc vui đùa nói, mà hai đứa nhãi ranh này đã thẳng tay chi 150 tỷ kia kìa! !!
Chúng nó còn thiếu thốn thứ gì mới được? !
Báu vật trong trời đất? ! Cái này hắn có vẻ cũng không nhiều hơn chúng nó là bao, cấp bậc cũng chẳng bằng. Ví dụ như lúc cần dùng Cửu Tiêu Linh Tuyền Thủy vậy, ước chừng hắn phải dùng cả cái cân để đong đếm, dù sao hắn cũng không có nhiều như Tả Trường Trường với Vũ Điểm Nhi.
Lệ Trường Thiên càng nghĩ càng thấy bất lực, cảm thán sâu sắc chính mình là ông ngoại, thế mà lại là người nghèo nhất trong nhà.
“Thật đúng mụ nội nó!”
Lệ Trường Thiên nổi giận, “Lão tử lăn lộn cả một đời, lăn ra cái mớ hỗn độn gì đây chứ! Ma Tổ đấy? Ta thì là Ma gì được? Có Ma nào vừa nghèo vừa thảm như ta sao?”
Một chuyến tra xét bay liền mạch, không ngừng tìm kiếm, bất kỳ dấu vết nào cũng không dám lơ là. Nhìn lên bầu trời, sao băng vun vút liên tục xé gió lao xuống, thế nhưng hai người hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới chúng. Cho dù sao băng có bay trúng thật, dựa vào tu vi của bọn hắn mà nói, sao băng chưa chạm đến người mà mới cách đỉnh đầu mấy thước thôi đã bị bắn ngược lại rồi, cơ bản không thể gây ra tác động gì đáng nói.
Tuy nói đám sao băng này không tạo ảnh hưởng gì tới hai người, nhưng cố tình lại bất lợi với việc tra xét dấu vết tàn dư, tăng độ khó lên gấp trăm triệu lần. Tất cả dấu vết trên con đường đã bị phá hủy hàng nghìn lần trong khoảng thời gian này.
Hai người liên tục truy tìm, đến khi suýt gần núi Thiên Tuyệt cuối cùng mới xem như có phát hiện.
“Nhìn bên kia!” Tả Tiểu Đa vụt qua.
Mục tiêu hướng đến của Tả Tiểu Đa là một khối đá lớn, trên bề mặt khảm vết kiếm sâu hoắm, thâm nhập ăn sâu vào tảng đá khổng lồ này, kiếm ý bên trong nghiêm nghị, tràn đầy khí thế dứt khoát.
Trong mắt Tả Tiểu Đa bất chợt ngẩn ngơ, như quay về thời điểm Tần Phương Dương còn đi học, thần hồn kiếm ý giống ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tận trời cao.
Lại nhìn kỹ lần nữa vết kiếm khắc trước mặt, Tả Tiểu Đa nhịn không được mà chua xót, nói: “Đúng đó… Đây chính là vết kiếm thầy Tần để lại, ta sẽ không nhận nhầm kiếm ý trên này đâu, tuyệt đối không nhận sai!”
Đó là kiếm ý của Ngũ Phương Kiếm!
Tả Tiểu Niệm xem xét kiếm ý này, bỏ qua hướng nứt gãy của nó, suy tư một chút bỗng ngạc nhiên nói: “Vậy mà tu vi của thầy Tần đã là Quy Huyền…”
Một lời nói chưa đủ xác định, nàng nhanh chóng lùi lại mấy bước, nghiêng người tìm vị trí đối lập, vung một nhát kiếm…
“Ta cảm thấy vị trí không khác lắm, chỉ có một kiếm duy nhất, chắc hẳn tình huống lúc đó là thầy Tần đang liều mạng phá vòng vây, vung ra một nhát, song không thể duy trì và khống chế được năng lượng mới đề lại dấu vết này.”
“Lúc đó, một kiếm đột phá như vậy… ta đoán là gặp kẻ địch bao vây tấn công, mà một kiếm này… hẳn là một nhát trung tâm trong vô số những nhát kiếm phản công.”
“Nhưng đã có thể làm rõ một số vấn đề nhất định, xu thế điểm rơi của vết kiếm này là ở bên trái, nói cách khác, khi ấy, thầy Tần đang chạy trốn phía trước, truy binh đuổi sát theo sau, không có kẻ nào vây chặn đầu. Như thế…”
Tả Tiểu Đa ngẫm nghĩ, chốc lát phi thân ra sau lưng Tả Tiểu Niệm, điểm mũi chân xuống vị trí cách nàng ba trượng, sau đó lùi lại ba mươi trượng.
Hắn diễn lại tốc độ của Tần Phương Dương, chạy một mạch như điên làm bộ phía sau có người đuổi giết, vừa chạy vừa vung kiếm. Phương hướng điểm rơi của kiếm pháp rõ ràng bắt chước theo lúc Tần Phương Dương dùng cho Ngũ Phương Kiếm.
Ánh kiếm lập lòe, thoáng chốc lại lóe lên.
Sau đó, Tả Tiểu Đa lao xa trăm trượng, để lại một đường cát bụi mù mịt, lúc này mới dừng bước quay lại.
“Ngươi thấy thế nào?”
“Tình huống khi đó có thể giống như này, xấp xỉ như vậy.”
Tả Tiểu Niệm nhìn kiếm khí Tả Tiểu Đa chém ra, đối chiếu thấy hoàn toàn trùng khớp với vết kiếm trên tảng đá khiến nàng không khỏi khâm phục khả năng kiểm soát sức mạnh và trí nhớ của Tả Tiểu Đa, chút ít thôi cũng đã rất kinh ngạc rồi.
Tả Tiểu Đa trở về vị trí đánh dấu bằng mũi chân, lần thứ hai thực hiện lại ba hành động giả định, sau đó cho ra phán đoán cuối cùng.
“Chính là hướng đó…”
Ngón tay chỉ về một phía: “Hắn đã đi con đường này…”
Tả Tiểu Đa chợt vung tay, thu thập tảng đá nặng hơn nghìn cân, cất gọn vào trong nhẫn không gian, sau đó cùng Tả Tiểu Niệm tiến thẳng về phía trước, tiếp tục tìm kiếm dấu vết.