Tả Tiểu Niệm biết rõ nguyên nhân Tả Tiểu Đa thu hồi tảng đá kia, nếu như Tần Phương Dương thật sự đã chết, tảng đá có lẽ là vết tích cuối cùng Tần Phương Dương để lại ở thế gian này. Bảo Tả Tiểu Đa làm sao có thể mặc kệ khối đá đó chịu gió táp mưa sa, từng chút hao mòn ở bên ngoài.
Trên con đường tìm kiếm này, Tả Tiểu Đả chừng như là vừa đánh vừa đi, trong khoảnh khắc có vẻ hắn đang hóa thân thành người thầy Tần Phương Dương của mình, lao một mạch điên cuồng về phía trước, chiến đấu, phá vây, tiếp tục lồng lên chạy, chiến đấu, phá vây…
Tả Tiểu Niệm ở bên cạnh thì vừa quan sát, không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào trong tầm mắt của nàng, vừa bắt chước lại giống Tả Tiểu Đa để phân tích, kiểm chứng.
Nếu đám người lúc trước truy sát Tần Phương Dương mà ở đây, chúng chắc chắn sẽ sợ hãi gần chết. Vết tích Tả Tiểu Đa để lại trên đường đi, mô phỏng theo, thậm chí cuối cùng đoán ra tuyến đường, gần như tái diễn lại hoàn hảo ngày Tần Phương Dương bị đuổi giết.
Trừ vài lần mô phỏng lại ngay từ đầu ra, thì càng về sau, chiêu pháp động tác càng đúng, càng nhịp nhàng, quả là đã tái hiện lại hoàn toàn đầy đủ những gì đã xảy ra trong ngày hôm đó!
Thậm chí, ngay cả dấu chân ở chỗ dừng chân, cho tới chỗ kế tiếp cũng hoàn toàn trùng khớp.
Tìm kiếm một mạch như vậy, cuối cùng cũng tìm được dấu vết, tìm đúng tuyến đường, và tất nhiên là chuyện sau đó đã dễ hơn rất nhiều, theo thời gian, dấu vết chiến đấu lưu lại trên đường càng ngày càng nhiều, về cơ bản cứ cách một km lại có một đợt giao tranh.
“Đây là thân pháp của thầy Tần trong một hơi, sau một hơi, thì cần một khoảng thời gian ngắn để lấy hơi, mà tu vi của đối phương rõ ràng là cao hơn thầy Tần, cho nên ngay khi thầy Tần lấy hơi thì đối phương đã thừa dịp mà đuổi kịp ngay lập tức... Nhưng mãi cho tới chân núi này, thầy Tần vẫn ở vị trí phía trước, vẫn chưa thật sự bị đuổi kịp, càng chưa từng bị bao vây.”
Vừa đến chân núi, Tả Tiểu Đa nhìn thoáng qua thế núi, rồi nói: “Dựa theo kinh nghiệm chiến đấu của thầy Tần, hẳn là đã trực tiếp vọt người ở chỗ này, xoay người đâm một kiếm, hoặc là tự bạo một phân thân để ngăn cản kẻ địch... Sau đó thầy Tần chạy thoát lên núi...”
Nói xong vọt người mà lên, tìm kiếm dấu vết ở nơi thứ hai, đợi đến khi hai chân chạm đất, dùng tư thế ‘vừa chạm đất đã muốn bật lên’ dừng lại ở nơi này.
Ở nơi này...
Ánh mắt của Tả Tiểu Đa trở nên nghiêm trọng chưa từng có, đơn giản là vì dưới chân hắn, có một dấu vết tối màu gần như không nhìn ra.
“Niệm Niệm mèo.”
“Biết rồi.”
Tả Tiểu Niệm vung tay lên, đóng băng không gian lân cận.
Sau đó lại ép mạnh không khí xung quanh vào dấu vết tối màu kia, rồi lại dùng một luồng lực lượng khác tiến vào trong núi đá, đè ép từ trong ra ngoài.
Sau một loạt động tác, màu sắc của dấu vết tối màu kia càng ngày càng rõ.
Tả Tiểu Đa đưa tay quệt một cái, bất ngờ là trên ngón tay lại có những vệt màu đỏ thẫm chói mắt.
“Bị thương rồi sao?” Tả Tiểu Đa nghĩ mãi mà vẫn không hiểu; mình mô phỏng lại trận chiến suốt dọc đường tới đây, rõ ràng là trước đó không hề có dấu vết bị thương hay chấn động bên trong, mặc dù không thể nói là dễ dàng, nhưng vẫn luôn đảm bảo có đường sống, hơn nữa trước đó cũng hoàn toàn không có ngoại thương, vậy thì thầy Tần bị thương ở nơi này là do đâu?
Tại sao lại có máu?
Linh quang trong đầu Tả Tiểu Đa chợt lóe, thân thể thoáng động, xem xét xung quanh một lần, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đối phương sớm đã bố trí mai phục ở nơi này!”
“Dựa theo vị trí, hẳn là máu này đã chảy ra từ trên đùi, dưới ống quần. Trong khoảnh khắc thầy Tần vừa dừng lại và sắp bay lên lại, thầy Tần đã bị tập kích bất ngờ. Dù nó chỉ xảy ra trong thời gian ngắn như thế, và không có dấu vết chiến đấu ở nơi này, nhưng lại có máu tươi nhỏ xuống tảng đá bên dưới, vậy thì vết thương mà thầy Tần phải chịu chắc chắn là rất nặng.”
“Thầy Tần bị thương nặng lần đầu tiên, chính là vì bị mai phục ở nơi này...”
Tả Tiểu Đa hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn vào tảng đá lớn ở phía trước bên trái, nó tồn tại giống như một bức bình phong.
Kẻ mai phục đã bất ngờ ra tay ở nơi đó, khiến Tần Phương Dương bị thương nặng, ngay trong khoảnh khắc thân thể của hắn vừa mới hạ xuống còn chưa kịp bay lên!
“Bị thương ở đùi...”
“Cho nên...”
“Tuy kẻ địch đánh lén trong khoảng cách gần như vậy, nhưng nếu đánh lén bằng vũ khí thì cũng không có vũ khí nào dài như vậy... Hơn nữa vết thương này chảy máu nhanh như vậy, rõ ràng đây là vết thương xuyên thấu, bởi vì nếu chỉ là một vết thương bên ngoài, máu sẽ không chảy ra ngoài nhanh như vậy, và tốc độ phản ứng thần kinh của con người rất nhanh, các cơ bắp sẽ bị co lại ngay lập tức... Cho nên đây chắc chắn là vết thương xuyên thấu. Nói cách khác, thứ xuyên qua thân thể của thầy Tần... Chẳng lẽ là ám khí?”
Tả Tiểu Đa phóng ra ám khí theo sự lý giải của mình, sau đó truy tìm phương hướng.
Cuối cùng, phát hiện ra một vài lỗ nhỏ ở mặt sau của tảng đá phủ đầy rêu ở phía đối diện.
“Rầm!”
Tả Tiểu Đa đánh một chưởng vào tảng đá, khiến tảng đá vỡ thành từng mảnh nhỏ. Cuối cùng tìm thấy một cây đinh sắt kỳ lạ trong một lỗ sâu chừng năm mươi cm.
Cả vật thể ngăm đen.
“Đinh sắt làm từ Tinh Thần Thiết, có ba cạnh sắc, rỗng ruột, có móc câu ngược, màu xanh, có kịch độc... quả là ám khí nguy hiểm!”
Tả Tiểu Đa nghiến răng nghiến lợi nói.
Ở bên cạnh, hai mắt của Tả Tiểu Niệm cũng sáng lên.
Tìm kiếm tới nơi này, cuối cùng cũng có thu hoạch!
Cây đinh sắt này được tạo ra từ Tinh Thần Thiết, được chế tác hoàn mỹ, không giống như những cây đinh bình thường, rõ ràng là độc môn ám khí; và độc môn ám khí này chính là một manh mối cực lớn.
Mặc dù Tả Tiểu Đa đang nghiến răng, nhưng hắn cảm thấy tinh thần của mình đã phấn chấn hơn một chút.
Cuối cùng cũng có manh mối.
Tứ đại gia tộc ở Thượng Kinh cũng chỉ là bị người lợi dụng. Nhưng kẻ ẩn nấp ở chỗ này để đánh lén lại là kẻ giữ vị trí vô cùng quan trọng. Người này có thực lực như vậy, nếu hợp lực với đám người đuổi giết Tần Phương Dương trước đó, vậy Tần Phương Dương chưa chạy tới đây thì đã bị giết rồi.
Cho nên người này không cùng nhóm với đám người kia.