Chỉ cần không phải là người cùng một nhóm, vậy thì về cơ bản có thể loại trừ, người này không phải là người trong các gia tộc kia, mà vào thời điểm này, nếu không phải là người trong các gia tộc kia ra tay, vậy thì chỉ có thể là kẻ chủ mưu phía sau!
Điều này là vô cùng chắc chắn.
“Kẻ địch dùng ám khí đánh lén thầy Tần ở nơi này, ý định ban đầu hẳn là muốn phóng vào ngực của thầy Tần, nhưng vào khoảnh khắc đó, thầy Tần lại bất ngờ bật người... Vì thế bị phóng trúng vào đùi...”
Tả Tiểu Đa mô phỏng nhiều lần, cuối cùng cũng xác định được.
Sau đó dựa theo sự mô phỏng về việc đuổi giết suốt dọc đường mà suy ra.
“Có tổng cộng năm người đuổi giết thầy Tần. Và người âm thầm mai phục ở nơi này là người thứ sáu...”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm xem xét vị trí mà người kia ẩn nấp hồi lâu, nhưng bên này đã bị phá hoại nghiêm trọng nên không thể nhìn ra cái gì.
“Sau khi người này ra tay... Lại tiếp tục ra tay? Hay là rút lui ngay lập tức?”
Đi thêm ba km nữa, cuối cùng nhìn thấy một chiến trường hỗn loạn thê thảm chưa từng có, gần như khắp nơi đều có những vết máu đen.
Ngay cả khi sao băng liên tục rơi xuống, cũng vẫn không thể xóa sạch mọi dấu vết nơi đây!
“Chính là bị chặn ở chỗ này, sau đó đối phương đã hình thành vòng vây kín...”
Tả Tiểu Đa nhìn vào dấu vết lộn xộn ở hiện trường, nhìn vào vết máu bay tứ tung ở xung quanh, dường như hắn nhìn thấy được thầy giáo của mình đã phát động trận chiến trong sự tuyệt vọng tột cùng ở đây, dù bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, nhưng thầy Tần vẫn không bỏ cuộc mà hét lớn rồi chiến đấu kịch liệt...
Bóng dáng liều mạng chiến đấu kia, vậy mà lại rõ ràng như thế!
“Ở nơi này, vẫn chỉ có năm người ra tay, nói cách khác, người phóng ám khí kia... Sau khi phóng ám khí, thì không lựa chọn tiếp tục ra tay. Mà rút ra và rời đi ngay lập tức...”
“Nếu nói như vậy, vậy thì càng rõ ràng, đây không phải là người của những gia tộc kia.”
Tả Tiểu Đa xác định điều này, cuối cùng cảm thấy, trước mắt mình đã xuất hiện một chút phương hướng.
“Năm người ở nơi này đã bao vây theo năm hướng... Dễ nhận thấy là tất cả bọn họ đều bị thương.”
“Ở nơi này, thầy Tần đã tự bạo ba phân thân... Rồi mới vọt lên...”
Giọng của Tả Tiểu Đa dần trở nên khàn khàn.
Tả Tiểu Niệm im lặng, chỉ đưa tay nắm chặt tay của Tả Tiểu Đa.
Nàng có thể hiểu được tâm trạng của Tả Tiểu Đa.
Với tu vi thực lực của Tần Phương Dương, kết hợp với đặc điểm của Ngũ Phương kiếm, việc Tần Phương Dương tự bạo ba phân thân trong một lần ở nơi này, tương đương với việc mất hơn nửa cái mạng!
Nếu vẫn phải chạy trốn, vậy chứng tỏ sức chiến đấu của kẻ địch vẫn còn hơn phân nửa!
Tiếp tục đi lên...
Đi một mạch lên tới đỉnh cao nhất – cao bảy nghìn mét, đã là vách núi!
Đây chính là vách núi của cả ngọn núi, và bên dưới là vô số sương trắng đang bốc lên.
“Nơi này chính là chiến trường cuối cùng... Thậm chí là không chiến đấu gì cả, thầy Tần liều mạng lao lên cũng chỉ là để nhảy xuống nơi này.”
“Đây là nhận thức mà chỉ những chiến sĩ đã trải qua trăm trận đánh mới có, nhảy xuống vách núi, cho dù vách núi này là tuyệt địa, cũng chưa chắc sẽ chết, nhưng chết dưới đao kiếm của kẻ địch, thì thật sự là không còn hy vọng gì!”
“Hẳn là khi ấy thầy Tần đã ôm suy nghĩ này, chỉ cẩn nhảy xuống, chỉ cần vách núi đủ sâu, cho dù thế nào, cũng có thể giúp bản thân hắn tranh thủ được một chút thời gian... Nhưng khi hắn cố gắng vật lộn để tới chỗ này, cũng là đã dầu hết đèn tắt...”
“Trước đó, thầy Tần đã tự bạo hai phân thân cuối cùng, để giành cơ hội cho bản thân nhảy xuống...”
“Nhưng vào thời điểm đó, khi thầy Tần tự bạo thần hồn của phân thân cuối cùng, cộng thêm hàng chục vết thương trên người, và cả kịch độc nữa... Hắn gần như đã là một người chết...”
Tả Tiểu Đa nghiến răng, đứng ở gần vách núi lẩm bẩm nói: “Nhưng đám người đuổi giết kia vẫn không yên tâm, dù không kịp đuổi theo nhưng vẫn trực tiếp ném vũ khí của mình ra, đuổi tận giết tuyệt...”
Hai mắt Tả Tiểu Đa rưng rưng.
Đến bây giờ, trong lòng hắn mới thật sự hết hy vọng.
Trước đó, cho dù ngoài miệng hắn nói thầy Tần đã qua đời rồi, nhưng lại tự nhủ ở trong lòng, có lẽ vẫn còn hy vọng nhỏ nhoi.
Nhưng tận mắt nhìn thấy dấu vết trên đường này, rốt cuộc chút ảo tưởng cuối cùng cũng đã tiêu tan.
Trong tình huống như vậy, cho dù là bản thân mình ở hiện tại, cũng không có đường sống, cũng không có hy vọng sống sót nữa!
Hơn nữa, còn có sương độc chí độc ở bên dưới Tuyệt Hồn Cốc, với tình trạng của thầy Tần khi đó, với thân thể đã bị thương tới kiệt quệ, quả thật là chắc chắn phải chết!
Tả Tiểu Đa nhìn sương mù dày đặc đang cuồn cuộn dưới vách núi, kiên quyết nói: “Ta phải đi xuống!”
“Số vũ khí bị ném ra, cũng là manh mối. Mà thân thể của thầy Tần, vẫn đang ở bên dưới...”
Tả Tiểu Niệm nói nhỏ: “Chúng ta cùng đi xuống!”
“Được!”
Hai người đứng trên vách núi, đứng ở vị trí mà Tần Phương Dương đã lao xuống, rồi cùng nhảy xuống!
...
“Hai đứa nhỏ này thật là...”
Ma Tổ Lệ Trường Thiên – người ẩn thân trên Thiên Tế đành thở dài bất lực, nói: “Tuyệt Hồn Nhai này, đâu thể nhảy xuống dễ dàng như vậy? Cứ nhảy xuống một cách liều lĩnh như vậy, nên nói các ngươi là kẻ tài cao gan cũng lớn, hay là nói các ngươi không biết nên không sợ.”
Tuy thở dài, nhưng rồi vẫn nhảy xuống, trước khi nhảy xuống còn phất tay.
Ý nói ngươi về đi, ta trông chúng là được.
Ở xa xa phía sau, Bạch Vân Đóa – người cũng ẩn thân theo tới đây đành cười khổ mà dừng lại.
Người trông chúng là được?
Nếu ngươi đáng tin cậy một chút... Thì sư mẫu đã không đặc biệt dặn dò ta đi theo ngươi tới đây...
Nhưng mà cho tới bây giờ, quả thật là bên này không có chuyện gì.
Có ông ngoại như Ma Tổ Lệ Trường Thiên - người đang tràn đầy ý muốn lập công chuộc tội, gần như là không rời một tấc, tập trung tinh thần theo dõi, tọa trấn ở đây, có vẻ như là thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì, thay vì đứng ngây ngốc ở đây thì mình vẫn nên quay về Thượng Kinh xem thử một chút.
Quả là trong chuyện này, chỗ nào cũng kỳ lạ.
Kiểu xu hướng phát triển mà càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ kia, cho dù có suy nghĩ kỹ càng thế nào, thì vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
.......