Hai người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm bay xuống như hai chiếc lông chim.
Và trong trạng thái lơ lửng không ngừng rơi xuống đó, cả hai người càng lúc càng cảm thấy kinh ngạc.
Quá cao!
Quá sâu!
Nếu xem xét ngọn núi này bằng mắt thường ngay trong lần tới đầu tiên, tính toán đâu ra đấy thì nó cũng chỉ cao hơn bảy nghìn mét, nhưng dù thế nào cũng không ngờ, vách núi bên kia lại có sự chênh lệch về độ cao lớn như thế, đã vượt xa độ cao ước tính của ngọn núi ở phía chính diện.
Cái gọi là chênh lệch độ ca, cái gọi là vượt xa độ cao ước tính ở đây, đã không còn chỉ là vài trăm mét hay mấy nghìn mét để mà nhận xét, mà đã là bội số!
“Có chút kỳ lạ, chúng ta rơi xuống đã đạt tới độ cao hơn mười bốn nghìn mét rồi nhỉ, gần gấp đôi độ cao nhìn thấy ở bên ngoài...”
Tả Tiểu Niệm nói nhỏ với Tả Tiểu Đa trong khi rơi xuống.
“Uhm.”
Một mặt Tả Tiểu Đa nhìn vào vách núi, mặt khác lại nhìn vào nơi rộng hơn năm nghìn mét đang ẩn hiện trong sương mù dày đặc...
Mặt này của vách núi giống như vết dao cắt, hơn nữa còn xuất hiện tình trạng lõm xuống, càng xuống thấp, vách núi bên này càng lõm sâu vào.
Dưới tình huống như vậy, với tình trạng thân thể của Tần Phương Dương khi đó, khi rơi xuống sẽ mất khả năng giảm bớt lực dịch chuyển, hơn nữa về cơ bản thì giữa không trung cũng không có vật cản, vậy chỉ có một khả năng chính là rơi xuống đáy vực!
Với độ cao đã biết ở hiện tại, chắc chắn khi rơi xuống sẽ biến thành một cái bánh thịt, thậm chí là một bãi thịt vụn!
“Mặc kệ, xuống đáy vực trước rồi tính tiếp!”
Tả Tiểu Đa mím chặt miệng.
Lúc này, cả hai người đều đã nhìn thấy lớp sương mù kỳ lạ xen lẫn hai màu vàng và đỏ ở bên dưới.
Đó cũng là lạch trời không thể vượt qua nổi tiếng thế giới của Tuyệt Hồn Cốc!
Sương độc của Tuyệt Hồn Cốc, được xem là một loại sương độc đã biết nhưng chưa rõ thuộc tính, nổi tiếng thế giới, vì không có thuốc nào cứu được!
Chỉ có hai người Tả Tiểu Đa là nhìn nhau cười,
Tả Tiểu Niệm khẽ mỉm cười, nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình ra, rồi Tả Tiểu Đa đưa tay nắm lấy.
Đột nhiên, linh khí của hai người một thủy một hỏa, một lạnh một ấm, lập tức hòa quyện vào nhau, sau đó, hai luồng chân khí công thể - một trắng một đỏ hoàn toàn khác nhau đã hòa quyện vào nhau, tạo thành một lớp sương mù màu hồng nhạt kỳ lạ, bao phủ toàn thân của hai người.
Nơi đi qua, tất cả sương độc, đều bị loại bỏ ở bên ngoài lớp sương mù màu hồng nhạt dày đặc.
Hai người từ từ đi vào trong lớp sương độc một cách bình an vô sự, tiếp tục đi sâu vào, chậm rãi hạ xuống.
Nhưng càng đi xuống, sương độc càng dày.
Dần dần, sương độc đã dày tới mức giống như những tầng mây thực chất, không chỉ có thể hoàn toàn che tầm nhìn, mà gần như còn tới mức đưa tay ra là có thể thật sự nắm được chúng.
Hai người không khỏi cảm thấy hoảng sợ ở trong lòng.
Nếu hai người đã dám nhảy xuống Tuyệt Hồn Cốc, đương nhiên sớm đã có sự chuẩn bị, có thể suy ra điều này từ việc hai người kết hợp tạo ra sương mù đan xen băng hỏa, có thể ngăn hơi thở của ngoại giới xâm nhập vào, nhưng mọi thứ mà hai người tận mắt nhìn thấy ở Tuyệt Hồn Cốc, vẫn nằm ngoài dự liệu của hai người.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người nhìn thấy tầng tầng lớp lớp sương độc càng ngày càng dày, giống với thực chất như này.
Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa càng trở nên nặng nề hơn.
Dưới sự xâm nhập của sương độc như này, sau khi Tần Phương Dương rơi xuống, khả năng sống sót, lại càng thấp.
Vốn đã ‘gần bằng’ không rồi, bây giờ, gần như đã có thể bỏ đi hai chữ ‘gần bằng’ này.
“Mười tám nghìn mét rồi.”
Tả Tiểu Niệm có thể nhìn thấy vẻ mặt của Tả Tiểu Đa, biết hắn đang nghĩ gì ở trong lòng, không nhịn được mà siết chặt bàn tay nhỏ bé, rồi nắm lấy tay của Tả Tiểu Đa, siết nhẹ.
Ý bảo, ta vẫn đang ở bên cạnh ngươi.
Ngươi phải bình tĩnh.
Tả Tiểu Đa gật đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của người bên cạnh mình, rồi siết nhẹ, giống như tâm ý tương thông, tâm của mỗi người đều sẽ an tâm.
Hai người giữ nguyên trạng thái hiện tại, tiếp tục đi xuống hơn năm nghìn mét, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt đất bên dưới.
Uhm, miễn cưỡng nói bên dưới là mặt đất, cũng không ổn lắm.
Bởi vì bên dưới, rõ ràng là một vùng đầm lầy lớn!
Phóng mắt nhìn thì cả đáy vực đều là đầm lầy, sau khi nhìn xung quanh, vậy mà không có bất kỳ thực địa nào có thể đặt chân xuống.
Tất cả đều là bùn đầm lầy nhão nhoét và lầy lội không biết sâu bao nhiêu.
Và phía trên bề mặt, có một lớp nước nông không thể tả được là màu gì.
Tâm niệm của Tả Tiểu Niệm vừa động, tiện tay lấy một viên Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm khổng lồ từ trong nhẫn không gian ra, ném xuống dưới.
Theo một tiếng ‘vù’, viên Tinh Hồn Ngọc khổng lồ rơi vào trong đầm lầy, khiến bùn nước bắn cao ngút trời.
Sau đó, hai người kinh hãi mà phát hiện ra rằng, lớp ngoài cùng của Tinh Hồn Ngọc – lớp có tính chất chắn chắn tới cực điểm, rõ ràng có khói đặc đang bốc lên, cho thấy trạng thái bị ăn mòn nhanh chóng.
Hơn nữa, cùng với việc bong bóng nổi lên liên tiếp là sự chìm xuống nhanh chóng của Tinh Hồn Ngọc, trong nháy mắt đã không thấy nữa...
Thoáng cái, bong bóng bắt đầu nổi lên từ mọi hướng trong đầm lầy, dường như đang phản hồi lại.
Và vào khoảnh khắc bong bóng vỡ ra, lại có một làn sương độc xuất hiện và bay lên trên, có lẽ đây chính là ngọn nguồn của những tầng sương độc gần như tụ thành thực chất ở phía trên...
Nếu chỉ nói về hiệu ứng hình ảnh, nếu có ánh nắng mặt trời chiếu vào, sẽ phát hiện ra nơi này có vô số bong bóng với đủ mọi màu sắc đang bay vút lên trên...
Nó không khác gì bong bóng xà phòng do trẻ con tạo ra, và nó mang một vẻ đẹp thơ mộng đến kỳ lạ.
Nhưng lực sát thương ẩn chứa ở bên trong kia, lại giống như muốn nuốt chửng vạn vật, lật nhào lượng lớn sinh linh.
Tả Tiểu Đa nhìn tới ngây người, môi run run, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Tả Tiểu Niệm khẽ thở dài, ôm lấy Tả Tiểu Đa, vỗ vai hắn an ủi.
Tả Tiểu Niệm rất hiểu tâm trạng của Tả Tiểu Đa.