Tả Tiểu Niệm sững sờ: “Không có mà.”
“Thật sư không có? Không hề có ư?”
“Chính xác không có.”
“Vậy sóng thần niệm thì sao?”
“Cũng không có!”
Tả Tiểu Đa cau mày lại: “Không lẽ vừa rồi là ảo giác của ta?”
Hắn nhớ lại kỹ càng, dường như… Có sức mạnh tinh thần cực kỳ nhỏ bé vụt qua.
Tả Tiểu Đa có thể xác định.
Đây tuyệt đối không phải sức mạnh tinh thần của con người, nếu sức mạnh tinh thần này là do con người thao tác, thế e rằng tu vi của người này đã tới mức độ khắp cả trời đất không người nào địch được.
Thậm chí, cho dù là Vạn lão ở rừng rậm Thiên Lĩnh, cho đến Thuỷ lão gặp được sau đó, tinh thần lực dồi dào vượt quá cấp số nhận biết của mình thế kia cũng không đạt tới mức độ vô cùng nhỏ nhặt như trước mặt.
Tả Tiểu Đa vừa bay lên phía trên với Tả Tiểu Niệm, vừa kề sát vách núi.
Tìm kiếm một cách tỉ mỉ xem vách đồi có khác thường gì không, có chỗ trống, nơi mỏng manh gì hay không? Nói không chừng, có lỗ hỏng nào đó phát sinh lực thu hút, hút Tần Phương Dương vào trong đó nhỉ?
Nhưng cho đến khi sắp ra khỏi vị trí khu vực khí độc, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Cuối cùng Tả Tiểu Đa cũng bỏ xuống chút ít may mắn sau cùng, không khỏi tiu nghỉu.
“Không có bất cứ phát hiện nào.”
“Thậm chí ngay cả mấy thanh kiếm ném xuống bởi kẻ địch cũng không hề tìm thấy, hẳn là đã bị đầm lầy nuốt chửng hoà tan mất…”
Tả Tiểu Đa hết sức thất vọng, dọc đường quay về với Tả Tiểu Niệm.
…
Ngay sau khi hai người rời đi.
Mặt đất đầm lầy phía không xa nơi hai người vừa đứng, không gian đột ngột mù mịt biến đổi, lập tức tự nhiên xuất hiện một lỗ khổng lồ.
Cái hốc bỗng hiện này rộng cả mấy nghìn mét, dù là dung nạp một con tàu chở máy bay cũng dư dả…
Chốc lát, một quả đầu to lớn không gì so sánh được im hơi lặng tiếng thò ra.
Quả đầu này ít nhất cũng phải to cỡ bảy tám cái đầu tàu, đôi mắt đảo qua đảo lại. Trợn lên phía trên, chỉ một tròng mắt thì đã lớn khoảng chừng một căn phòng.
Khu vực đầm lầy cuồn cuộn lên giống như đang sôi sục, bọt sóng ùng ục nổi lên vài trăm mét, kế tiếp, một chiếc đuôi khổng lồ quay cuồng một vòng trong đầm lầy, cứ như một người đã ngủ rất lâu, bỗng vươn vai một cái…
Vô số bong bóng nổi lên, tan vỡ, thế là khí độc trên không càng thêm nồng nặc.
Một giọng nói thì thầm không rõ: “Vừa rồi thứ đó suýt nữa phát hiện ra tay, cũng khá nhạy bén…”
“Nguy hiểm quá!”
Nó trợn tròng mắt to lớn lên, lại lộ ra một thần sắc vẫn còn sợ hãi.
Nhưng nếu ánh mắt này bị người khác trông thấy, e rằng toàn thành Thượng Kinh đều bị hắn doạ chết phần lớn người đấy.
“Lão Tổ từng nói, ta không thể để bất kỳ người nào phát hiện, một khi bị người khác phát hiện, đó chính là ngày tận thế của ta…”
Giọng nói này thì thầm.
“Nhưng rõ ràng hai vật nhỏ kia yếu ớt như vậy, thật sự có thể uy hiếp được ta sao…”
Trên đầu con quái vật kềnh càng bất thình lình xuất hiện này có hai cái sừng kỳ lạ.
Lẩm bẩm: “Thôi mặc kệ, lời Lão Tổ nói chắc chắn là thật… Chỉ là không biết lúc nào Lão Tổ mới trở về… Cứ ở đây như vậy, buồn chết đi mất…”
Nó hơi buồn bực vẫy chiếc đuôi.
Sau đó đảo mắt một cách u sầu hơn, xoay đầu nhìn sang bên cạnh.
Đó là một gười hầu như bị băm nát, trên dưới khắp người thâm tím mình mẩy tan tác tơi bời, lặng lẽ nằm cạnh quái vật đó, thân thể còn không lớn bằng móng tay trên chân quái vật.
“Nhưng cái này phải làm sao đây?”
Quái vật rất phiền não nhìn người đang nằm đó.
“Lão Tổ nói ta không được sát sinh… Không được gặp người khác, ta chưa từng sát sinh, kể cả độc khí cũng bị sức mạnh của nội đan hình thành vòng bảo vệ không thể thoát ra ngoài…”
“Không thể gặp người khác… Làm thế nào đây? Khi người này rơi xuống vẫn còn sống đấy, ta như vậy có tính là phá giới không nhỉ…”
“Đúng là phiền muộn mà…”
“Khi nào ngáp không được? Tại sao cứ phải ngáp vào lúc đó chứ?” Quái vật vô cùng sầu não.
“Vật nhỏ này cũng không tốt, sao lại trùng hợp như vậy rơi vào trong miệng ta… Cạn lời quá đi…”
“Nếu ta không ngáp… Vật nhỏ này trực tiếp rớt xuống, hoặc té chết, có lẽ chìm chết, hay độc chết… Đều không liên quan tới ta, sao cứ trùng hợp rơi vào miệng ta như thế…”
“Bây giờ, nếu hắn chết đi, thì có liên quan đến ta rồi… Sao trên người vật nhỏ này lại còn dính dáng vào khí vận Thiên Đạo lớn mạnh đến thế? Một khi luồng khí vận Thiên Đạo này phản phệ, ta không chịu nổi đâu…”
“Làm sao đây?”
Nó dùng móng tay nhỏ cẩn thận lật người đang yên lặng nằm đó, thở dài: “Có điều, vết thương trên người vật nhỏ cũng nặng quá đấy… Tại sao một khi người chắc chắn phải chết này chết ở chỗ ta, thì phải ta gánh vác nhân quả? Trên đời này còn nơi nói đạo lý không hả…”
“Nếu để tên này sống sót… Thì phải sử dụng sức mạnh căn nguyên của sức mạnh nội đan ta… Mẹ kiếp, ta lỗ lắm đó!”
“Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ…”
“Không phải từ trước tới nay là ai gặp được ta thì ai xui xẻo sao? Sao yên lành mấy chục nghìn năm lại gặp phải một người ngược lại thành ra bản thân ta xúi quẩy như vậy?”
Quái vật than thở, lẩm bẩm nói dông dài.
Nó nhìn khí tức sinh mệnh của con người đã sắp vặt vãnh này càng lúc càng yếu, chỉ đành vô cùng không tình nguyện đưa đầu sang đó, nhiễu một giọt nước bọt vào trong miệng người này.
“Duy trì trước đi… Nếu hoàn toàn sống lại, thế chẳng phải gặp được ta rồi ư? Một khi nhìn thấy ta, chẳng phải ta bị người khác trông thấy sao? Ta bị người khác thấy được, vậy chính là phá vỡ lời thề? Phá bỏ lời thề, chẳng phải ta sẽ xui xẻo hơn sao! ?”
Một giọt nước miếng của quái vật kia nhiễu xuống, lại đồng nghĩa người đang nằm phía dưới như tắm bồn ra, toàn thân đều bị ướt sũng.
“Nhỏ quá…”
Quái vật cảm thán: “Lời cho ngươi đấy… Đây là nội đan chi thuỷ của ta…”
Tâm trạng nó hơi chán ngán ngước đầu lên, nhìn lượng lớn khí độc giữa không trung do mình chế tạo những năm nay, trong tròng mắt khổng lồ lộ ra vẻ ước ao khó nói bằng lời: “Khi nào ta mới có thể ra ngoài chơi đùa một cách tự do tự tại…”
“Lão Tổ… Quý nhân của ta mà ngươi nói khi nào sẽ đến hả… Ta đợi bao nhiêu năm nay… Ngươi biết không, ngươi có biết hay không, ta chờ tới nỗi hoa cũng tàn rồi…”
“Ta khó quá… Vừa không cho ta gặp người khác, vừa nói quý nhân của ta sẽ đến… Không thấy người, sao có quý nhân chứ… Hu hu…”