Nó tự thương hại bản thân được một hồi, đột nhiên nghĩ ra việc gì.
Chợt cúi đầu xuống.
Nhìn người đang nằm dưới đất.
Ngạc nhiên nghi ngờ: “Đây… Đây đây đây… Liệu thứ nhỏ này có phải chính là quý nhân của ta không?”
…
“Nếu tên này là quý nhân của ta, thế chẳng phải, ta… Có thể ra ngoài rồi?”
Hai con mắt to của quái vật chớp chớp, đột nhiên trở nên hưng phấn.
Chợt nó cúi đầu nhìn người tả tơi trên mặt đất, nước bọt trong miệng nhiễu chín giọt ba bảy năm mét.
“Quý nhân ơi… Ngươi nhất thiết phải là quý nhân của ta đấy!...”
“Grào grừ… Ta sắp ngộp chết rồi… Ngươi không phải cũng phải là quý nhân của ta đấy…”
…
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm hơi ỉu xìu bay lên tới đỉnh núi.
Hai người đều có phần ủ rũ.
Ra quân ồ ạt, mệt nhọc suốt dọc đường, hai người đều cảm thấy không hề có thu hoạch.
Chỉ thu hoạch được một đinh sắt.
Còn về những khí độc mà Tả Tiểu Đa cất lên đó, hai người đều không cảm thấy đó được xem là thu hoạch gì… Chỉ chút ít độc như thế, có tác dụng gì?
Dù là Tả Tiểu Đa hay Tả Tiểu Niệm, trước giờ thu đồ đều là thu theo từng chùm to, căn bản không để mắt tới chút đồ này…
Lệ Trường Thiên theo sát sau lưng, từ phía dưới bay lên.
Hắn không xuống tới dưới đáy, chỉ bảo vệ ở một khoảng cách xa trong khí độc.
Ngay thời điểm đầu tiên Ma Tổ đại nhân trông thấy một mảnh khí độc dày đặc này, cũng muốn thu thập một ít để dự phòng: Gặp phải chiến trận quy mô lớn của kẻ địch không thể đối phó nổi, thứ này quả là lợi khí thiết yếu trong chiến đấu!
Tới lúc đó vung ra…
Thoáng chốc hoà tan một vùng lớn, đồ vật tốt biết bao.
Nhưng Ma Tổ đại nhân không có thiết bị như vậy, chỉ có thể giương mắt nhìn bắt thèm.
Nghe thấy hai thằng hề này lại căn bản không để mắt tới, không khỏi một cơn đau răng.
“Lão phu cũng không biết nói gì…”
“Có được thứ này, có thể đảm bảo ngươi vẫn bảo toàn được một mạng nhỏ trong sự bao vây của hàng triệu Yêu tộc… Thế mà không xem nó ra gì…”
“Khư khư lão phu cũng không hề thu lên được. Lão phu tức đến nỗi đau gan!”
“Ôi, người thật sự biết rõ đồ tốt, trái lại càng không có được đồ tốt… Ngược lại người cái gì cũng không biết, thì đầy ắp vận may cứt chó…”
Lệ Trường Thiên ngước lên trời thở dài: “Năm xưa lúc trẻ tuổi chơi bài với đám người Tả Trường Trường đó, cách một hồi thì bóc được ba con át, bị bọn họ xúi đến mức cũng chủ động mở bài ra, đợi sau này hiểu được con đó là lớn nhất, mẹ nó đừng nói ba con giống nhau, ngay cả giống màu cũng không tới nữa, mỗi lần chơi bài đều thua tới nỗi đi luôn quần xì của lão tử… Ta nghi ngờ mấy tên kia gian dối…”
“E rằng là Tả Trường Trường dối trá…”
“Khiến ta ghiền trước, sau đó lại để ta thua… Sau cùng viết giấy nợ cho hắn, tới sau đó giấy nợ cũng đã dày cỡ lòng bàn tay, hắn dụ dỗ con gái của ta đi mất… Lão tử thông minh cả đời, nhất thời hồ đồ…”
“Ôi, chuyện cũ như mây khói không thể nhắc…”
…
Hai người Tả Tiểu Đa từ phía dưới vách đồi xông thẳng lên như tên lửa, trực tiếp xông tới không trung, sau đó chậm rãi hạ xuống, linh khí lung lay, chấn động tan hết khí độc còn sót lại dính ở xung quanh.
Sau đó hai người sững sờ một lúc.
Vì trước mặt hai người lại có năm người che mặt mặc áo đen đang yên lặng đứng ở mép bên vách núi!
Từng đôi mắt lấp lánh tia sáng nhìn về phía hai người.
Trong ánh mắt toàn là vẻ hứng thú.
Và sự tàn bạo không nói ra được.
“Tả Tiểu Đa, bước vào phía dưới vách đồi muôn trượng này, đã từng phát hiện điều gì không?” Bào đen của một người áo đen trong số đó tung bay theo cơn gió giữa không trung, giọng nói giống như kim sắt giao minh, âm vang đầy sức mạnh.
Tả Tiểu Đa dừng lại giữa không trung, híp lại đôi mắt.
“Các ngươi là người gì? Lại dám ngăn chặn ở nơi này? Không lẽ, các ngươi chưa từng nghe đại danh của thiết quyền công tử Tả Tiểu Đa ta sao?”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng.
“Thiết quyền công tử, hô hô hô…”
Người áo đen dẫn đầu nở nụ cười thờ ơ: “Đừng giở thủ thuật che mắt nhỏ nhoi này trước mặt ta, Tả Tiểu Đa ngươi mệnh danh thiết quyền công tử, nhưng bản lĩnh đặc sắc thật sự lại là kiếm của ngươi.”
Trong ánh mắt của người áo đen có ý trêu đùa, thản nhiên nói: “Linh Miêu kiếm, ta nói không sai chứ.”
Trong mắt bốn người bịt mặt áo đen khác cũng chợt lóe lên ý đùa cợt.
Tên nhóc này lại khoe mẽ sự khôn vặt này trước mặt những lão giang hồ lão luyện chúng ta? Còn muốn nhân lúc mấu chốt dùng kiếm đánh úp bất ngờ?
Chúng ta điều đã chơi chán những chiêu này cả rồi.
Danh xưng Thiết Quyền Công Tử của hắn vậy mà còn có thể gạt người?
“Những ám khí, tiểu hồ lô của người cũng không có tác dụng gì.” Kẻ cầm đầu đám người bịt mặt áo đen dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa, như chơi trò mèo vờn chuột.
Tiếp tục chỉ ra con át chủ bài của Tả Tiểu Đa
“Trò trẻ con!”
Năm người bọn họ đồng loạt bật cười ha hả.
Khí thế bùng lên.
Đột nhiên một “khí thế” mạnh mẽ không biết là gì tỏa ra, lan ra khắp nơi, vô cùng mạnh mẽ, vững vàng như đất, mênh mông như trời cao!
Khí thế đột ngột tăng lên, kích động bay lên trời cao.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm nhìn nhau, trong mắt có vẻ thận trọng.
Thế!
Khí thế của năm người này đã rất mạnh rồi, chỉ cần khí thế của một người Phi Thiên đã đủ mạnh mẽ như núi.
Lúc này lại tập hợp khí thế của năm người thành một, đột nhiên có cảm giác đó như là sự liên kết bền chặt không thể tách rời giữa trời và đất.
Cực kỳ rộng lớn, không thể nào lay chuyển.
Nhưng giờ này, phút này năm người họ cùng dắt tay nhau đứng trên vách đá, ý tứ rất rõ ràng “Bọn họ rất không vui khi thấy Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm muốn rơi xuống đất.”
Tả Tiểu Niệm đứng thẳng trên không trung, áo trắng bồng bềnh âm thanh trong trẻo lạnh lùng: “Nắm rõ hành tung của bọn ra trong lòng bàn tay, các ngươi lại muốn như thế nào? Ta còn phải cảm ơn hành động của các ngươi, các ngươi luôn ẩn nấp không chịu hành động, cho dù bọn ta làm thế nào cũng không tra ra được tung tích của các ngươi. Bản lĩnh ẩn nấp của các ngươi cũng thật tài tình, lần này xuất hiện tùy tiện như vậy, giúp ta có cơ hội đối mặt trực diện với các ngươi. Chỉ là bổn tọa cảm thấy rất khó hiểu, tại sao lần này các ngươi lại dám đứng ra một cách quang minh chính đại như vậy?”