Địa vị của Tả Tiểu Niệm ở Cửu Trọng Thiên Các sớm đã không còn như lúc trước. Giọng điệu khi nói chuyện với ba mẹ Tả Tiểu Đa vẫn như trước, nhưng khi đối mặt với người ngoài, phong thái bề trên lại thể hiện rất rõ ràng, giọng điệu uy nghiêm lời nói nghiêm nghị.
Những thắc mắc của nàng cũng chính là những gì mà Tả Tiểu Đa đang cảm thấy kỳ lạ.
Lúc trước làm cách nào cũng không tra ra được, các đầu mối gần như hoàn toàn đứt đoạn, sao lần này lại tự mình chui ra chứ?”
Những hành động của họ đều để lại dấu vết, có nhiều khả năng liên hết những manh mối đứt đoạn lúc trước một lần nữa!
“Chúng ta xuất hiện, đương nhiên phải có lý do của nó.”
Ánh mắt của người cầm đầu bọn bịt mặt áo đen lóe lên một cái.
Mặc dù cực kì nhỏ, nhưng Tả Tiểu Đa vẫn nhìn được trong anh mắt ấy xoẹt qua một tia ảo não.
Chán nản?
Đột nhiên trong lòng Tả Tiểu Đa cảm thấy sửng sốt.
Tại sao lại cảm thấy chán nản?
Một loạt động tác của đối phương có thể nói là không chê vào đâu được, hoàn toàn không có sơ hở, khiến người khác vô cùng kinh ngạc, hành động nhịp nhàng ăn ý, kể cả những hành động trước mắt, đều vượt qua hai người bọn họ, vậy…. tại sao lại cảm thấy chán nản?
Chỉ có một lý do, chỉ có thể là…
Trong lòng Tả Tiểu Đa đã có nhiều suy nghĩ, thản nhiên nói: “Các ngươi chính là thấy chúng ta ra khỏi thành, sau đó, …. Sợ chúng ta chạy mất, nên mới ra tay trước?”
Thủ lĩnh của bọn bịt mặt áo đen hừ một tiếng: “Hỉ mũi chưa sạch, lai tự cho mình là cao thâm.”
Tả Tiểu Đa cười khà khà nói: “Ngươi không cần phải nói dối, nếu các ngươi không sợ chúng ta chạy, vậy cần gì phải theo sau đuôi lão tử rồi còn đuổi theo tới đây, dựa theo tất cả những hành động trước đây của các ngươi, sao lại có thể dễ dàng lộ ra sơ hở.”
Đầu óc hắn lúc này chuyển động rất nhanh nhẹn, nói: “Mục đích ban đầu của các ngươi, chính là ta, chỉ chờ khi giải quyết được ta thì đã đại công cáo thành, hay nói cách khác, chỉ có khi giải quyết được ta thì mới có thể xem là thành công!”
Ánh mắt của năm người bịt mặt áo đen hoàn toàn không dao động, chỉ lạnh lùng nhìn Tả Tiểu Đa.
“Không đúng, cũng không đúng.”
“Nếu các ngươi đã tốn nhiều tâm tư như vậy, ý định thật sự bên trong chính là muốn dẫn chúng ta tới Thượng Kinh?”
Tả Tiểu Đa suy nghĩ rồi nói: “Nhưng với thế lực và sức mạnh to lớn của các ngươi, nếu chỉ đơn giản muốn giết chết ta, cần gì nhất định phải dẫn ta đến Thượng Kinh, cần gì phải trắc trở như vậy, vừa tốn thời gian vừa hao tổn sức lực… nhưng các ngươi hết lần này đến lần khác bày ra cục diện như vậy, là tại sao, ý vị rất sâu xa!”
“Thà rằng làm việc theo cách thức phiền phức nhất cũng nhất định dẫn ta tới Thượng Kinh? Mà sau khi ta tới, các ngươi vẫn có thể tiếp tục án binh bất động, thản nhiên như trước… nhưng khi ta ra khỏi thành, ngược lại các ngươi lại trở nên sốt ruột, không ngại việc xuất hiện.”
Nụ cười của Tả Tiểu Đa ẩn chứa hàm ý sâu xa: “Các ngươi tự nói, hành động của các ngươi có phải là có ý nghĩa sâu xa?”
Năm người họ vẫn không nói gì, chỉ có ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
“Vậy có phải ta có thể hiểu là bởi vì một lý do đặc biệt nào đó, các ngươi phải nhằm vào ta, giết chết ta, nhưng muốn giết chết ta cũng cần giết ở một địa điểm phù hợp, các ngươi dự tính địa điểm thích hợp đó chính là Thượng Kinh? Các ngươi nhất định phải giết chết ta ở Thượng Kinh?”
Tả Tiểu Đa lẩm bẩm “Nếu như theo những suy luận vừa nãy, các ngươi không thể giết chết ta ở nơi nào khác trừ Thượng Kinh, các ngươi muốn bắt sống ta, dắt ta lên Thượng Kinh để làm việc gì?”
“Tại sao các ngươi không thực hiện chuyện này từ đầu, cứ trì hoãn không động thủ, nhất quyết muốn lựa ngay lúc này hành động? thời cơ chưa tới? những điều kiện khác còn chưa chín muồi, nhưng bây giờ các ngươi chủ động xuất hiện, chỉ có thể là thời cơ sắp đến rồi? các ngươi đang sợ chúng ta chạy mất? cho nên không dám tiếp tục chờ đợi?”
“Lỡ như ta chạy xa rồi, khó có thể điều chỉnh thời gian cho phù hợp, thì kế hoạch của các người không thể tiếp tục tiến hành?... đây… chính là lý do chính đúng chứ?”
Tả Tiểu Đa thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta nghĩ, ta gần như đã hiểu ra gì đó.”
Thủ lĩnh đám người mặc áo đen thản nhiên nói: “Ngươi hiểu rõ được điều gì? Ngươi có thể hiểu được cái gì?”
Tả Tiểu Đa nhàn nhạt nói: “Chỉ cần nghĩ lại tất cả mọi chuyện, thì tất nhiên có thể thông suốt, gần đây sắp xảy ra chuyện lớn, cũng chỉ một việc mà thôi”
“Mà việc này, chính là Quần long đoạt mạch.”
“Thầy Tần của ta không phải bị tính kế vì danh sách Quần long đoạt mạch mà vì ta có một tác dụng gì đó với Quần long đoạt mạch.”
Trên mặt Tả Tiểu Đa lộ vẻ suy tư: “Những ta có tác dụng gì với Quần long đoạt mạch? Đáng cho các ngươi tìm đủ mọi cách như vậy? Trước kia thầy Tần hoàn toàn không tiết lộ bất cứ việc gì liên quan đến Quần long đoạt mạch cho ta biết, trước khi đến Thượng Kinh, những hiểu biết của ta đối với cái gọi là Quần long đoạt mạch phải nói là rất ít..”
Người áo đen bịt mặt ánh mắt không có chút dao động nào, chỉ là lạnh lùng Tả Tiểu Đa: “Mặc kệ ngươi đoán ra cái gì, hay biết được điều gì, điều không có chút ý nghĩa gì với ta. Tả Tiểu Đa, ngày hôm mạng sống của ngươi sắp phải kết thúc rồi.”
Tả Tiểu Đa bật cười khà khà, nói: “Trước đây ít nhất đã có mười mấy ngàn người nói với ta câu này rồi, nhưng…. Cho tới bây giờ, chẳng phải ta vẫn đang sống rất tốt sao.”
“Ngược lại những người nói với ta câu này đều đã chết hết rồi!”
Mí mắt của đám người áo đen bịt mặt khép hờ, trầm giọng nói: “Cuối cùng ai sẽ là người phải chết, Tả Tiểu Đa ngươi sẽ biết được nhanh thôi.”
Tả Tiểu Đa vừa cười ha hả vừa gật đầu: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Chỉ cần ra tay lập tức biết rõ tất cả. Chỉ là, sao các ngươi lại không ra tay, đứng ngây ra như cọc gỗ làm gì, các ngươi còn đứng đó làm gì nữa?”
Thủ Lĩnh đám người áo đen bịt mặt thản nhiên nói: “Con đường đến Hoàng Tuyền vừa cô độc vừa vắng vẻ, khắp nơi hoang vu. Một khi bước vào con đường đó, cũng không còn ai nói chuyện với ngươi rồi, Tả Tiêu Đa ngươi gấp gáp lên đường như vậy?”