Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2034 - Chương 2032: Có Thể Bắt Sống Được Rồi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2032: Có thể bắt sống được rồi

Mà phía bên Tả Tiểu Niệm, cũng đang bay vút lên cao.

Vậy mà hai người lại bị đánh lui cùng lúc.

Ánh mắt năm người chạm nhìn nhau một cái, như đang nhắc nhở đối phương: cẩn thận có bẫy.

Quả nhiên đúng như dự đoán.

Tả Tiểu Đa bay ngược ra, Tả Tiểu Niệm lại nhanh chóng bay lên theo, sau đó trên không trung một chân hạ trực tiếp lên người của Tả Tiểu Đa.

Lợi dụng chỗ trống để hồi khí, hắn thở ra một hơi đục, hít sâu và nuốt một nắm đan dược.

Mà Tả Tiểu Đa sau khi được Tả Tiểu Niệm giẫm mạnh, tiếp tục khiêng theo Tả Tiểu Đa rơi xuống, hai người nhanh chóng đáp xuống dưới vách núi.

Mà cảnh tượng này rơi vào trong mắt năm người phía trên, ánh mắt tập trung, thầm nghĩ không hay rồi.

Chiêu này…. Hầu như tất cả mọi người điều không ngờ đến.

Hai người đứng trên không trung, hai người trở thành điểm mượn lực của nhau, có thể nói là chiêu hay.

Mặc dù trong chốc lát tổn hao của người được mượn lực sẽ rất lớn, nhưng đó là một cách tuyệt vời để đối phó với tình hình hiện tại, với nền tảng của hai người, chỉ cần hồi phục một chút sức lực trong một lát, đã là một một con đường sống rất lớn.

“Không hổ danh là thiên tài chiến đấu.”

Sự thật đúng như phán đoán của năm người họ, đợi đến khi hai người lại bay lên đã trở thành Tả Tiểu Đa nằm bên trên, hiển nhiên là sau khi Tả Tiểu Niệm vừa hoàn tất xong việc mượn lực và thở ra luồng khí đục trong lồng ngực, Tả Tiểu Đa cũng làm chung một phương pháp như vậy.

Khi hai người họ lại bay lên một lần nữa, đã trở lại với trạng thái năng lượng sung mãn.

Trận chiến lại bắt đầu, tiếp tục!

Nhưng năm người phía trên cũng không hề có chút nao núng hoảng sợ, dù cho các ngươi có thể dùng cách mượn lực này để kéo dài hơi tàn rồi tiếp tục với cuộc chiến chó cùng rứt giậu này, nhưng các ngươi có thể cứ làm mãi vậy sao?

Có thể phục hồi theo kiểu này được mấy lần?

Phải biết là, làm như vậy không phải không có mất mát, hơn nữa còn làm hao tổn đến cái vốn gốc, cái gọi là năng lượng sung mãn này thật ra chính là đang làm hao tổn đi chân nguyên cơ thể, hao tổn đến cơ bản cực hạn cơ thể.

Sau khi cả hai bay ra ngoài, thì tiếp tục chiến đấu theo kế hoạch ban đầu, ngày càng trở nên ác liệt hơn.

Bị hất tung lên không trung nhiều lần liên tiếp, rồi tận dụng sức mạnh của nhau để lao tới...

Năm người chiến đấu vững vàng, không vội vàng hay chậm trễ, sau vài lần ra đòn tấn công, ranh giới rõ ràng từ từ được hình thành: bốn người tập trung đối phó với Tả Tiểu Niệm, bởi vì họ nhận thấy đòn tấn công của Linh Niệm Thiên Nữ này, kiểu băng hàn chi lực ấy thế mà càng ngày càng ác liệt càng mạnh mẽ hơn.

Mà khuôn mặt của Tả Tiểu Niệm lại đang dần trở nên tái xanh.

Đây rõ ràng là đang đốt cháy sức lực vốn có, nhìn thấy binh lính ác liệt chiến đấu nguy hiểm, trong lòng tuyệt vọng nên mới bước đi đến cực điểm!

Vậy thì, nhất định không thể bị nàng ta xông lên, phải thật sự đạp dìm xuống đất!

Đây chính xác sẽ là thời điểm quan trọng thực sự của trận chiến này.

Về phía Tả Tiểu Đa, cũng giống như những lần phán đoán trước mọi người, vẫn là cái kiểu làm việc không xong, sức tấn công giảm sút đi, thực lực cũng ngày càng giảm sút, hiện tại xem ra mức độ công kích đã ác liệt hơn, nhưng độ tinh chuẩn của sức mạnh vốn có lại rất rõ ràng đã đi vào trạng thái tụt dốc không phanh.

Họ không phát hiện ra, hoặc giả đã phát hiện ra rồi, nhưng họ không quan tâm nữa.

Vị trí ban đầu đã dần dần mất dạng.

Bốn người tập trung lại một lúc, hướng về phía đông bắc, cùng hợp lực tấn công Tả Tiểu Niệm.

Còn ở phía bên kia, chỉ có một mình đơn thương độc mã, đã cách vị trí ban đầu khoảng ba thước so với bốn người này, hắn đang quay mặt về hướng đông nam, một mình chống lại Tả Tiểu Đa!

Sau một trận chiến kéo dài một giờ, tất cả mọi người đều đã biết rất rõ, hiểu rất thấu về đối thủ của mình.

Chỉ cần tiếp tục chiến đấu vững vàng và duy trì tình hình hiện tại, mọi người đều đảm bảo hơn và tự tin hơn sẽ có thể chiến thắng đối thủ chỉ trong mười phút!

Chiến đấu đến mức này, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu mấy ngàn năm của mọi người, hai tên hậu bối trước mặt đã trở thành thứ đồ nằm chắc trong túi rồi!

Cho dù có mọc thêm cánh, thì cũng đã mọc phải đôi cánh khó bay, chẳng bay ra khỏi lòng bàn tay được nữa đâu.

Tuy nhiên, càng vào lúc này, đối với một tên giang hồ lão thành mà nói thì lại càng không muốn trả giá: ví dụ như những người câu cá lâu năm, sau khi cá mắc câu, họ sẽ không vội vàng bắt chúng.

Quá nóng vội trái lại có thể khiến cá giãy khỏi lưới.

Chờ cho đến khi con cá lật ngửa, từ tốn thu vào mới là điều đúng đắn.

Mà Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đang ở trước mặt đây, trong mắt năm người họ cũng chính là cá đã mắc câu.

Cứ ung dung từ tốn, đầu óc có tính toán sẵn, nắm chắc phần thắng.

Mặc cho bay nhảy, ta vẫn giữ chặt cần câu, và sau vài phút chống đỡ cuối cùng, thì mọi thứ đều phụ thuộc vào chúng ta.

Thậm chí, cả năm người đều không hẹn mà cùng bắt đầu thả lỏng tinh thần sức lực, thả lỏng khí thế, thả lỏng thần thức chi lực, chậm rãi từng chút một xâm nhập vào bên dưới vách núi.

Dệt vùng không gian này thành một tấm lưới khổng lồ mà không có bất kỳ thiếu sót!

Muốn chạy?

Muốn trốn thoát?

Tuyệt đối không thể!

Thời gian trôi qua, tình hình của hai người bọn Tả Tiểu Đa ngày càng trở nên khó khăn, dần trở nên khó để cáng đáng, cảm giác nguy cơ tràn ngập hơn hẳn.

Hai người đều thở hổn hển, đổ đầy mồ hôi, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, tưởng chừng sẽ không trụ được nữa.

Ai cũng biết thời khắc cuối cùng của cuộc chiến này đang đến.

Năm người áo đen bịt mặt mắt thấy nắm chắc phần thắng vẫn không chút biến động, nhưng ai nấy đều chuẩn bị vô cũng kĩ càng, tấm lưới khổng lồ vây lấy Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đã hoàn thành, đề phòng mọi lúc.

Chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất ngờ, trận chiến này chắc chắn sẽ trở thành trận chiến mang đi giảng dạy trong sách giáo khoa.

Năm người vây lại tấn công hai tên hậu bối, cảnh giới cường đại vượt qua đối phương hẳn một bậc, nói trắng ra chính là ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp hậu bối, nhưng tại sao lại phải vững vàng chiến đấu như vậy?

Thế mà còn không xấu hổ bảo rằng nó đủ để trở thành một cuộc chiến xứng danh trong sách giáo khoa! ?

Bình Luận (0)
Comment