Thậm chí bọn họ còn suy tính, nếu như bị đối phương phản công nghiêm ngặt thì nên làm thế nào để tránh xuất hiện tình trạng hai bên cùng thiệt hại.
Đây cũng là chiến lược dù có thực lực mạnh nhưng trước mặt kẻ địch lại tỏ ra yếu kém mà hai người đặt ra ngay từ đầu, thậm chi sau khi liên tục chiến đấu, cuối cùng cũng đợi được đối phương toàn lực xuất kích, là thời cơ phản công khi có sơ sở.
Mặc dù đợi được đến lúc này, dù là tình huống lý tưởng nhất cũng chẳng qua chỉ là bắt hai ba người của đối phương mà thôi. Việc đối phương sẽ có hai người, thậm chí ba người đào tẩu là cục diện không thể tránh khỏi!
Đối phương quả nhiên là cao thủ đỉnh phong Phi Thiên cảnh, hơn nữa mỗi tên đều là kẻ ranh ma, mặc dù đã trúng kế, mặc dù đã rơi vào thế bị động, thế nhưng tốc độ phản ứng cũng vẫn không quá chậm.
Tuyệt đối không để cho hai người có cơ hội tấn công bất ngờ lần thứ hai!
Có thể bắt được một người đã coi như là không lỗ rồi, mà bắt sống hai người đã là mục tiêu lý tưởng. Còn nếu có thể bắt được ba, đó thực sự là gặp được vận may lớn. Còn chuyện có thể bắt sống toàn bộ gì đó, tuy rằng hai người tự phụ, chưa từng coi thường mình, nhưng hai người cũng chưa từng dám nghĩ đến.
Nhưng sự thật lại quá kỳ quái, lại khiến người ta phải suy nghĩ như vậy. Năm người này dường như cực kỳ coi thường hai người, cứ thế mơ hồ mà bước vào cạm bẫy, bị hai người chuyển bại thành thắng, một lưới tóm gọn?
Tả Tiểu Đa vò vò đầu, Tả Tiểu Niệm nháy mắt mấy cái, cả hai đều cảm thấy việc này, có hơi, hơi khó tin!
Kết quả này, ít nhiều gì cũng có hơi... ngạc nhiên!
Hai chúng ta... tuy rằng đã lập kế hoạch từ sớm, quả thực là có cơ hội chuyển bại thành thắng, thậm chí đánh bừa bãi ngay từ đầu cũng có phần thắng tương đối lớn. Nhưng mà, nhưng mà hai chúng ta hình như còn chưa có bản lĩnh đến mức độ này...
Tuy rằng trận này thắng lợi, đó là điều nên được, là chuyện hợp lý, thế nhưng diệt sạch toàn bộ như thế... thực sự là cảm thấy có chút mơ tưởng!
Chúng ta quả thực không có hy vọng xa vời như vậy!
“Chuyện này hoặc ít hoặc nhiều đều có chút cổ quái, không, đúng là cổ quái.” Tả Tiểu Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ta cũng cảm thấy thế, quả thực là quái lạ, chẳng lẽ có cái gọi là thiên vận sao?”
“Thiên vận? Vận khí đương nhiên là một phần của thực lực, nhưng không đến mức khiến cho tình hình chiến đấu nghiêng lệch đến mức này chứ...”
Tả Tiểu Đa ngẩng đầu lên nhìn, trên không trung đến cả một gợn mây cũng không có, từ khi cuộc chiến bắt đầu, hắn vẫn luôn dùng thần thức thăm dò, cũng không hề phát hiện ra gì cả...
“Hay là do đối phương quá sơ suất?”
Tả Tiểu Đa vò đầu, dứt khoát không tự hỏi vấn đề này nữa, ngược lại thu dọn chiến trường một cách vô cùng nhanh chóng.
Tả Tiểu Đa quét trên người mỗi người một cái, sinh mệnh lực dồi dào bắt nguồn từ Bổ Thiên Thạch nhanh chóng mạnh mẽ chảy vào, như vậy có thể đảm bảo năm tên này không chết nổi. Sau đó, hắn thuận thế thu lại Chúc Dung Chân Hỏa, rồi phong ấn đan điền của mấy tên bị thiêu đến sống dở chết dở này, đánh gãy tay gãy chân.
Thu lại Tinh Không Bất Diệt Thạch.
Mà Tả Tiểu Niệm cũng bắt chước theo, thu hồi linh khí cực hàn, phong ấn...
Rồi sau đó nữa là bắt đầu thu dọn chiến trường, thu năm tên nửa sống nửa chết kia vào Diệt Không Tháp.
Tả Tiểu Đa lật lên lật xuống mấy cánh tay và chân bị rơi rụng rải rác, đồng thời cẩn thận tháo nhẫn, vòng tay, ban chỉ, vòng cánh tay và toàn bộ các phụ kiện linh tinh được treo trên người bọn họ xuống.
Những thứ mà tu giả Phi Thiên đỉnh phong mang theo bên người dù sao cũng không phải là những thứ bình thường.
Đây là điều chắc chắn.
Tả Tiểu Đa từ xưa đến nay như trời cao chín thước, gần đây lại có chút xui xẻo, hắn đương nhiên không thể bỏ qua bất cứ thứ gì rồi.
Sau khi xác nhận rằng không có sơ sót, Tả Tiểu Đa thuận tiện nhẹ nhàng đá những cánh tay và đôi chân đó xuống vách đá. Chủ nhân của chúng nó tạm thời còn có tác dụng, để cho chúng nó trải nghiệm mùi vị cực độc của Tuyệt Hồn Cốc trước đi!
Tả Tiểu Niệm ở một bên cau mày liếc nhìn Tả Tiểu Đa đang xử lý bằng ánh mắt ghét bỏ.
“Là một tiểu tiên tử sạch sẽ thơm tho, những thứ này thật kinh tởm, ta sẽ không động vào.”
Tả Tiểu Niệm rất cao ngạo nhìn Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa vẫn tự mình vui vẻ làm việc không biết mệt, tiện tay lấy ra một chiếc nhẫn không gian, Chúc Dung Chân Hỏa vừa cuốn lấy, lập tức đã phá hủy trói buộc thần hồn trong nháy mắt, sau đó lại thâm nhập thần thức, vừa nhìn thấy thì không khỏi cười hì hì: “Trong này quả thật là có không ít thứ tốt... không biết tiểu tiên nữ thơm tho sạch sẽ có muốn hay không?”
Tả Tiểu Niệm lập tức vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra: “Còn không cầm đến!”
“Đây chính là thứ lấy xuống từ cái tay ghê tởm nào đó... ngươi chắc chắn muốn lấy chứ?”
“Thứ tốt thì không ghê tởm!”
Tả Tiểu Niệm vươn bàn tay nhỏ bé, ra oai nói: “Cho ta, ta giữ nó giúp ngươi.”
“Được thôi...”
Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn dâng lên, cười hì hì nói: “Trong truyền thống gia đình, đồ tốt của chồng đều do vợ giữ. Đàn ông không quản tiền bạc, ừm, đúng là nguyên tắc này.”
Khuôn mặt Tả Tiểu Niệm ửng hồng, thoải mái nhận lấy các loại trang bị không gian, tất nhiên là thu hết, nói: “Chồng chồng vợ vợ cái gì, đồ của ngươi trước giờ vốn là do ta giữ, không phải sao?”
Nàng nhăn mũi, hung dữ nói: “Có phải không?”
“Phải, phải, phải.” Tả Tiểu Đa luôn mồm vâng dạ: “Ngài nói gì cũng đúng, đúng đến không thể đúng hơn được!”
“Hừ!”
“Thái Tọa đại nhân chúng ta về được chưa?”
“Đợi lát nữa, lại thu dọn một lần.” Tả Tiểu Niệm lườm một cái, vung tay lên, sau đó một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới, quét qua cả đỉnh núi, khiến đỉnh núi hoàn toàn sạch sẽ.
Tất cả những dấu vết chiến đấu đều không còn dù chỉ một chút.
Gió lạnh thổi qua, ngay cả vết máu, thậm chí dấu vết kình phong dừng trên núi cũng đều bị quét đi sạch sẽ.
Tả Tiểu Niệm còn không yên tâm, lại kiểm tra lại một lần.
Cuối cùng lại thả thêm một trận gió lạnh, mưa gió lạnh lẽo ập đến, biến cả đỉnh núi thành một tòa băng lớn.
Lúc này nàng mới cùng Tả Tiểu Đa sóng vai rời khỏi.
“Bọn trẻ con bây giờ đều bản lĩnh đến vậy rồi sao?”