Lệ Trường Thiên biến vào hư không, vẻ mặt trên không trung lộ ra vẻ thưởng thức.
Vừa rồi hắn đã xem toàn bộ quá trình diễn ra trận chiến, tới thời khắc cuối cùng vẫn không nhịn được mà động tay một chút.
Hắn tự cho là mình hành động không có bất cứ sơ suất nào, nhưng không ngờ hai đứa nhóc kia lại mẫn cảm như vậy, suýt nữa đã bị phát hiện rồi.
Lúc này nhìn thấy hành động của Tả Tiểu Niệm, hắn lại mờ mịt, hoàn toàn không biết tại sao Tả Tiểu Niệm lại làm như vậy.
“Ở trong này chiến đấu như vậy, bất kể thế nào đối phương cũng có thể xác định được là động thủ ở đây... Việc hoảng hốt dọn dẹp dấu vết như vậy thì có tác dụng gì?”
“Nhưng dọn sạch hết lần này đến lần khác, trong này chắc chắn có nguyên nhân gì đó, nhưng mà... cụ thể là thế nào? Sao ta nghĩ lâu như vậy rồi mà vẫn không ra? Nếu năm người này không một ai có thể trở về, người ta chắc chắn sẽ nghi ngờ.”
“Nhưng cô nhóc này thoạt nhìn lanh lợi thông minh, nếu đã làm vậy thì nhất định là có nguyên nhân. Chờ lão phu phát huy tư duy trinh thám năm đó, suy luận một chút...
Rất lâu rất lâu sau, Lệ Trường Thiên vẫn không hiểu ra sao, thở dài: “Không nghĩ ra, không nghĩ ra mà, chân tướng chỉ có một, nhưng mà ở đâu mới được chứ...”
Sau đó hắn vừa cau mày vất vả suy nghĩ, vừa bay theo hướng vào trong thành.
Nhưng sau khi bay rất lâu, hắn không phát hiện ra tung tích của cháu trai cháu gái, nhất thời có chút hoang mang: “Đâu rồi? Người đâu rồi?”
Sau đó hắn lòng như lửa đốt bay đến nơi ở của Tả Tiểu Niệm xem, cũng không thấy ai.
“Đệt!”
Lệ Trường Thiên nóng nảy: “Đây... Sao lại đi đâu mất rồi? Ta ta ta... ta đuổi Bạch Vân Đóa người ta đi rồi, nhưng lại mất dấu các ngươi, lần này còn mất dấu cả hai rồi?”
“Đệt...”
Lệ Lão Ma hoàn toàn hỗn loạn trong gió.
…
Sau khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm xuống núi, trước tiên hai người tìm một nơi bí mật chui vào, sau đó mới tiến vào trong Diệt Không Tháp.
“Hì hì...”
“Hì hì hì...”
“Tại sao ngươi lại thu dọn đỉnh núi? Có cần thiết không? Hay là hậu chiêu gì đó?”
“Không có gì cần thiết cả, có hậu chiêu gì chứ, chỉ là dọn dẹp sạch sẽ một chút để mắt không thấy, tâm không phiền thôi.”
“Mắt không thấy tâm không phiền là ý đó hả? Râu ông nọ cắm cằm bà kia! Hừ... rõ ràng là ngươi nghi ngờ trên đầu chúng ta có người, cho nên cố ý tạo ra một đỉnh núi vô dụng để khiến cho người ta đi suy xét... sau đó chúng ta có thể nhân cơ hội chạy trốn đúng không? Ngươi chắc chắn là tính toán như vậy đúng không?”
“Đương nhiên.”
Tả Tiểu Niệm rất đắc ý: “Tuy rằng người ra tay giúp đỡ đại khái là không có ý xấu với chúng ta, thế nhưng nếu như kẻ địch cố ý thì cũng không phải là tuyệt đối không thể. Vào thời điểm này, chạm đến vấn đề sinh tử vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
“Giỏi quá, Niệm Niệm mèo nhà chúng ta rất thông minh lanh lợi, xinh đẹp trí tuệ, vô cùng khôn ngoan, sáng suốt lõi đời, không hổ là vợ tốt của ta!”
“Hừ hừ, biết chị đây giỏi giang rồi chứ?”
“Giỏi giang, quả thực là giỏi giang.”
“Bất kể là ai, cứ để hắn suy đoán dụng ý của chúng ta với một đỉnh núi phủ băng đi... Trước tiên chúng ta làm chuyện chính sự đã.”
“Chính sự?” Tả Tiểu Đa lập tức tràn đầy hứng thú: “Động phòng?”
“Cút đi...”
Khuôn mặt Tả Tiểu Niệm đỏ bừng, một cước đá Tiểu Cẩu Đát ngã sấp mặt: “Thẩm vấn đó... trong đầu ngươi toàn là ý nghĩ xấu xa gì đó, chó thì quen ăn, ăn cái gì ấy nhỉ...”
“Ngươi đó...”
“Ngươi!”
...
Tả Tiểu Đa xếp năm người thành một hàng, trong đó có ba người nhìn tốt hơn than đen một chút, lửa cháy xém cả mặt, đó là kết quả cứu được sau khi biến thành than đen. Mà hai người còn lại không biến thành than đen thì là cây côn hình người. Dù sao trong năm người chẳng có một ai là giống hình người cả.
Chỉ có điều cả năm người đều mang vẻ mặt chán nản tuyệt vọng, nhưng không thể phủ nhận rằng... bên trong cả đám, ai cũng có hơi thở đều đặn, thở ra hít vào thoải mái, có thể nói là khỏe mạnh.
Ngoài việc không thể cử động, ngoài việc thân thể bị tổn hại khá nhiều, đan điền bị hủy ra thì tất cả các mặt khác đều có thể nói là khỏe mạnh, thậm chí tinh thần cũng không tệ.
Tả Tiểu Đa đứng trước mặt năm người, cười vô cùng lạnh lẽo, nói: “Năm vị, sơn thủy tương phùng, chúng ta lại gặp mặt rồi. Hơn nữa lúc này chúng ta có thể ngồi xuống tâm sự, bình tâm tĩnh khí, ôn hòa nhã nhặn như vậy thực sự không dễ dàng đâu!”
Năm người không nói được một lời, mặt xám như tro tàn, giống như người chết vậy.
Nói một câu đầy đủ thì, đã tu luyện đến loại cấp bậc Phi Thiên này, đã sớm thoát khỏi phạm trù người bình thường, nhiều năm chiến đấu sinh tử như vậy, có ai mà không nhìn ra sống chết chứ?
Mọi người đều tự cảm thấy mình đã nhìn thấy rất rõ mọi thứ rồi, cái gọi là tra tấn bức cung gì đó, có gì đáng để nói đến chứ?
Đơn giản chỉ là chút đau đớn da thịt, sống đủ một mạng rồi về Tây Phương cũng được.
Chút tự tin này, mọi người vẫn có.
Dù sao đan điền đã bị hủy, con đường tu hành phía trước hoàn toàn bị chặt đứt, lại còn lưu lạc thành bộ dạng như ma quỷ thế này, nói là sống không còn gì luyến tiếc mới là tình hình thực tế!
Cho nên mặc cho tên cháu trai trước mặt này có thối tha thế nào thì năm người đều thờ ơ, không để ý tới.
Ngươi đừng hòng mơ tưởng lấy được chút tin tức nào từ chỗ bọn ta.
“Năm vị, hoàn cảnh hôm nay, lập trường của hai bên khiến cho ta thực sự vô cùng cảm thán. Không thể nghờ được năm vị tiền bối một khắc trước vẫn còn cao cao tại thượng, cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, hiện tại lại quỳ rạp xuống trước mặt ta, khiến cho ta thực sự là thổn thức không thôi, phong thuỷ luân chuyển, những lời này hiện tại ta cảm thấy cực kỳ có lý.”
Vẫn không ai nói lời nào.
“Ta biết các ngươi đều là những người cứng rắn, không chịu cúi đầu, nhưng các ngươi cũng hiểu rõ, đã rơi vào tay ta, muốn tiếp tục kéo dài khả năng sống sót, không phải căn bản là bằng không, mà nó chính là bằng không, không thể thoát khỏi.”
Tả Tiểu Đa cười tủm tỉm nói: “Nhưng ta còn muốn moi từ trong miệng các ngươi ra một vài chuyện... Cho nên, với loại người cứng miệng từng trải như các ngươi, thì vẫn có hơi khó, đúng không?”
Năm người ngẩng đầu, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa, vẫn không hé răng nói một lời.