Ngay cả đến bọn họ cũng không dám đến!
Nhưng cục tức này, Vương gia chúng ta cũng chỉ có thể nuốt vào như vậy sao?
Quá bực bội!
Cái gì gọi là các nơi cũng rất bất mãn? Chỉ dựa vào ban ngành các nơi mà có thể xử lý được sát thủ của Vương gia ta sao? Đây không phải là nói đùa à?
Cái gì gọi là công lý ở lòng người, thị phi không có chỗ?
Rõ ràng là chúng ta có sức mạnh để hoành hành thiên hạ, nhưng nếu bị các ngươi dồn ép để chiến mồm với một công ty cỏn con!
Vậy thì còn cần thực lực để làm gì?
Nhưng tất cả hiện trạng đều nói với Vương gia một chuyện...
Các ngươi chỉ có thể ứng phó như vậy.
Những kẻ đi ám sát, mua chuộc, đào mộ... không có lấy một người ngoại lệ, tất cả đầu người đều đã được đem trả lại.
Thậm chí ngay cả những người đi trên đường, toàn bộ đều bị giết, cứ thế, không một con cá nào lọt qua lưới!
Đây là một loại thần hồn nát thần tính, cảm giác bị chúng bạn xa lánh, khiến cho toàn bộ Vương gia đều thấp thỏm bất an.
Trước sự việc này, Vương gia đã lập tức mở cuộc họp khẩn cấp.
“Đó không phải là một dấu hiệu tốt, không, là quá tệ.”
Gia chủ Vương gia trực tiếp đặt một ly nước Tử Mệnh Nguyên bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể uống.
Vừa rồi khi vừa trở lại báo cáo, hắn quả nhiên là bị thái độ của các cấp cao làm cho kinh sợ, khí huyết cuộn trào, gần như tạo thành nội thương.
“Thái độ của Ngự Tọa, có lẽ là lần trước sau khi tới Cao Võ Tổ Long, hắn đã phát hiện ra gì đó. Hắn chỉ nhằm vào bốn gia tộc kia, không phải là không có tiếp tục phát hiện, mà là giữ đường sống. Nhưng các ngươi hết lần này đến lần khác lại rắp tâm muốn thoát khỏi nó.”
Gia chủ Vương Hán cau mày, ánh mắt nhìn về phía một lão đầu tóc trắng xóa đang ngồi: “Lão Tam gia, có phải ta đã sớm nói với các ngươi, đừng có ham mấy danh sách Cao Võ Tổ Long kia, nhưng ngươi lại làm thế nào? Bây giờ thì sao? Tất cả ngọn nguồn chẳng lẽ chẳng lẽ không phải đều bắt đầu từ chuyện đó sao?”
Lão đầu cúi đầu không nói lời nào.
Không cách nào nói được.
Bởi vì mặc dù nhìn hắn lớn tuổi, nhưng thực tế lại là chắt trai của gia chủ.
Kinh Thành có hai Vương gia.
Nhưng ngoài những quan chức cấp cao của Thượng Kinh, rất ít người biết được hai Vương gia này là cùng một nhà.
Ý nghĩa bên trong chỉ là ba trăm năm trước, hai huynh đệ tranh giành cái ghế gia chủ, một người thất bại nên căm phẫn rời nhà trốn đi, lập ra một Vương gia khác ở bên ngoài, có thực lực khá lớn, đủ để hô mưa gọi gió.
Nhưng cũng chính là kẻ bỏ nhà ra đi trong cơn tức giận kia, trước khi chết đã yêu cầu quay về gia tộc, để cho hai nhà hợp lại thành một.
Đây là ưu thế của sức mạnh, chỉ cần ngươi đủ mạnh, quy tắc đương nhiên sẽ thỏa hiệp vì ngươi!
Dĩ nhiên ở bên ngoài vẫn là hai Vương gia như cũ. Như thế phù hợp với định luật thế gia là tất cả trứng gà không để trong một giỏ.
Mà Vương gia trong danh sách làm mưa làm gió ở Cao Võ Tổ Long chính là do một đệ tử Vương gia khác làm chủ.
Song, đây cũng không phải là trọng điểm, ở đây sẽ không nói chi tiết.
“Người khác có lẽ không biết sự ràng buộc thực sự giữa hai Vương gia, nhưng Ngự Tọa đại nhân có thể không biết sao. Lần trước Ngự Tọa đại nhân đi tới Tổ Long đã tự mình điều tra rõ chuyện của Tần Phương Dương, dùng thủ đoạn lôi đình xử lý liên tiếp bốn gia tộc. Xe ra pháp luật nghiêm ngặt, thủ đoạn độc ác vô tình, nhưng người sáng suốt có ai mà không biết, cách làm việc đó căn bản là đầu voi đuôi chuột, làm qua loa.”
Vương gia chủ Vương Hán nói: “Sau ngày đó ta cũng đã nói, Ngự Tọa đại nhân nhất định là đã phát hiện ra các ngươi, xác định là Vương gia cũng có tham dự. Nhưng bởi vì nể mặt lão tổn tông năm đó mà khắc chế chính mình, mới tạm thời thu tay lại.”
“Nhưng kể từ khi Ngự Tọa đại nhân đi khỏi Tổ Long, lập trường của hắn về vấn đề này đã không hề có bất kỳ sự thiên vị nào nữa. Nói cách khác, Ngự Tọa đại nhân giữ đường sống cho Vương gia, nhưng đồng thời, chúng ta cũng vì thế mà mất đi ngọn núi tựa lưng vững chắc này, vĩnh viễn mất đi!”
Gia chủ Vương gia Vương Hán thở dài một hơi thật sâu, nói: “Từ câu nói kia của Ngự Tọa đại nhân, có thể thấy rõ rằng: Tin tưởng Vương gia các ngươi vô tội, tin tưởng Vương gia các ngươi cũng có thể tự chứng minh mình vô tội!”
“Đây là ý gì? Ý tứ chính là ông ta sẽ không quan tâm đến sống chết của Vương gia nữa. Vương gia sau này, tất cả đều phải dựa vào chính mình, hơn nữa còn phải dùng cách bình thường để chứng minh sự trong sạch. Tất cả những thủ đoạn mánh khóe đều không được dùng đến, dùng đến sẽ dẫn tới phản phệ, chính là tự chui đầu vào rọ.”
Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài một hơi: “Nhìn chuyện các ngươi đã làm xem, hử? Hậu quả như thế nào, hiện tại đã thấy rồi đúng không?”
“Vinh quang mà tổ tiên ban cho, các ngươi lại dùng vào loại việc nhỏ như danh ngạch Quần long đoạt mạch của Cao Võ Tổ Long, phung phí không còn một mống.”
Tất cả những người Vương gia đang ngồi đều trừng mắt nhìn lão đầu này.
Lão nhân kia cũng mất kiên nhẫn, cái nồi này quá lớn, hắn không chịu nổi.
Hắn vội vàng nói: “Cũng chưa hẳn là bởi vì chuyện danh sách Quần long đoạt mạch đâu. Ngự Tọa nói rất xác thực, Tần Phương Dương chính là bạn tốt của hắn...”
Trong mắt Vương Hán lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Chẳng lẽ ngươi không tham gia xóa dấu vết sau chuyện Tần Phương Dương?”
Lão nhân Vương Bình kia nói: “Thứ Ngự Tọa thấy được chính là lòng người, con mắt tinh tường có thể thấy được, tại sao lại che giấu? Nhưng Tần Phương Dương thực sự không phải do chúng ta giết. Có lẽ Ngự Tọa đại nhân hiểu rõ chuyện này cho nên mới rời khỏi. Chuyện Quần long đoạt mạch từ xưa đến nay đã là quy củ bất thành văn. Lần này nói đến cũng chỉ là cái cớ, Tần Phương Dương mới chính là trọng điểm!”
Ngụ ý là, Tần Phương Dương là do người Vương gia các ngươi giết, nhưng không phải là Vương gia chúng ta giết.
Không thể không nói, ngụ ý này của Vương Bình thật đúng là không tệ. Nếu như Tần Phương Dương không chết, nhận được danh ngạch một cách thuận lợi, cho dù chỉ đạt được một vị trí, tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra.