Vương Hán thản nhiên nói: “Cái thế giới này, vẫn còn có luật pháp đấy!”
“Gia chủ sáng suốt!”
“Nhớ kỹ, luôn luôn phải thể hiện rằng Vương gia chúng ta vô tội, còn bị oan, chúng ta hoàn toàn trong sạch.”
“Đã hiểu.”
“Đi đi.”
“Vâng.”
...
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm vừa hiện thân, rất nhanh đã cảm thấy mình đang bị theo dõi.
Nhất là sau khi trở lại Thượng Kinh, hai người lại càng cảm giác được có vô số thần niệm liên đã kết nối với hai người họ.
Nhưng lần này hai người cũng hoàn toàn chẳng tính toán gì đến nó cả.
Đến đi.
Chỉ cần hai người chúng ta ở cạnh nhau, trên người Tiểu Đa có Diệt Không Tháp, chỉ cần không gặp phải sự tồn tại giống như Vạn lão và Thủy lão, cho dù có bị tập kích ác liệt đến đâu, ra tay nặng đến thế nào, có trí mạng thế nào, chỉ cần tranh thủ sơ hở là có thể trốn vào trong Diệt Không Tháp.
Chỉ cần không rơi đầu là có thể dùng Bổ Thiên Thạch bảo mệnh tính mạng.
Bởi vậy, mặc dù Tả Tiểu Đa coi Vương gia là kẻ địch lớn, thậm chí hiểu được thực lực của hai người họ chắc chắn không phải là đối thủ vạn năm của đối phương, nhưng trong đáy lòng vẫn rất im lặng và bình tĩnh.
Cho dù là tình huống ác liệt nhất, cho dù Đại năng giả cấp bậc Thiên Vương muốn tới hạ thủ hai người bọn họ, với tu vi hiện tại đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Phi Thiên mạnh mẽ của hai người, thời gian một giây nửa giây dù sao vẫn có thể tranh thủ được.
Mà thời gian một giây nửa giây... cũng đã đủ để chạy vào Diệt Không Tháp rồi.
Thần hồn Tả Tiểu Đa khóa chặt Diệt Không Tháp, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tả Tiểu Niệm, cùng nhau lang thang khắp các con đường của thành Thượng Kinh giống như trước đây.
Tả Tiểu Đa nắm bàn tay nhỏ bé của Tả Tiểu Niệm, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại trơn bóng, thanh mảnh thon dài, mềm mại không xương. Mặc dù trong lòng cũng không thấy có gì hiếm có, nhưng miệng vẫn không nhịn được mà hé ra, cười đến vô cùng thỏa mãn, ý nghĩ khoa trương.
Ừ, dắt mèo của ta đi dạo.
Mặt Tả Tiểu Niệm lạnh lùng như băng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không giãy giụa, mặc kệ Tả Tiểu Đa nắm chặt tay của mình, chầm chậm bước đi trong đám đông.
Chỉ có điều trong đáy lòng có chút tức giận.
Tiểu Cẩu Đát này quá là không hiểu chuyện, sao lại nắm chặt như thế chứ, không biết để bổn tiểu thư nắm tay của hắn sao?
Thôi, hôm nay coi như bổn tiểu thư dắt chó đi dạo.
Hai người tay lớn dắt tay nhỏ, trong bụng thì dắt chó dắt mèo, trong lòng mỗi người đều cảm thấy thích thú.
Những người trước mặt như sóng, có người đang lao thẳng về phía bên này, mục tiêu rất rõ ràng.
Tả Tiểu Đa dùng chút sức trên tay, ý bảo Tả Tiểu Niệm: Đến rồi!
Tay Tả Tiểu Niệm cũng nắm thật chặt, ý bảo Tả Tiểu Đa: Đến rồi!
Trong lòng hai người không khỏi cười lạnh.
Trước mặt mọi người như thế này mà đã tìm tới cửa nhanh như vậy sao?
Vương gia thực sự kiêu ngạo như vậy sao?
Đám người bỗng nhiên tách ra, một tràng cười lớn nổ ra.
“Ha ha ha ha ha...”
Tả Tiểu Đa đen mặt.
Chỉ thấy người đang tới là một tên mập da trắng mềm mại, không cao lắm, tối đa khoảng một mét bảy hai bảy ba, đầu đằng trước húi cua, sau gáy là một bím tóc nhỏ chỉ thẳng về phía sau.
Tạo hình kia, giống như một cái đuôi chim sẻ, nhưng là loại chỉ có một bên, dường như còn dùng keo xịt tóc, nhìn bóng nhẫy.
Tên mập trắng trẻo kia tòn thân mặc đồ đen, trên người là áo sơ mi đen, bên dưới là quần đen, dưới chân là dày gia đen, bên ngoài lại đeo một chiếc túi vô cùng vênh váo, khoác áo khoác lông trắng muốt, trùm kín đến tận lòng bàn chân.
Cứ như vậy, dưới sự bảo vệ của mấy hộ vệ, tiền hô hậu ủng, phong độ nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Tả Tiểu Đa.
Chiếc áo choàng bay phấp phới theo bước chân hắn.
Chiếc kính râm to che nửa khuôn mặt phản chiếu ánh đèn neon trên đường phố. Tên mập sải bước về phía trước giống như bên cạnh không có người, khí thế hoành hành ngang ngược một cách tự nhiên.
Coi thường mọi thứ, kẻ nào cản đường ta sẽ chết! Ừm, chính là loại tạo hình lớn lối này.
Đám người bốn phía lao nhao né tránh, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và sợ hãi.
Quả nhiên là tạo hình phô trương nhất của lão đại hắc bang!
“Ha ha ha ha... chào Tả lão đại, chào chị dâu!” Tên mập vẻ mặt vui mừng: “Ta đã tìm các ngươi ba ngày rồi...”
Hai người Tả Tiểu Đa vừa nhìn, ấy, mấy người này.
Tên mập này, chính là tiểu đệ mà ngày đó làm quen khi thí luyện, Du Tiểu Hiệp.
“Ngươi là... Tiểu Hà Mễ?” Tả Tiểu Đa liếc mắt nhìn Du Tiểu Hiệp, ánh mắt hơi bất thiện.
Tạo hình của cái tên này còn bảnh bao hơn cả mình, đây quả thực là đang khiêu khích mà!
“Oa ha ha ha ha...” Du Tiểu Hiệp nhìn quanh cười to: “Thế nào, thế nào, ta đã nói mà, ta đã nói Tả lão đại nhất định sẽ nhớ được ta mà, sao đây sao đây?”
Đám người bên cạnh mặt đen sì.
Ngươi chính là người thừa kế đầu tiên của đệ nhất gia tộc đại lục Tinh Hồn, người khác nhớ được ngươi mà ngươi còn hưng phấn thành cái dạng này?
Ngài có thể có chút thể diện không hả, có thể đừng làm mất mặt tổ tông Hữu Lộ Thiên Vương của ngươi được không?
“Tên nhóc ngươi tìm ta? Có chuyện gì sao? “Tả Tiểu Đa cau mày.
“Tả lão đại ngài tới Thượng Kinh, tiểu đệ làm đầu sỏ địa phương, sao có thể không thể hiện sự hiếu khách của chủ nhà chứ?”
“Tả lão đại, ngươi thật là không biết suy nghĩ, đi tới Thượng Kinh lại quên mất huynh đệ kết nghĩa rồi...”
Du Tiểu Hiệp ưỡn cái bụng, đầu tiên là oán trách một câu, sau đó cười ha ha: “Không cần nói gì hết, Tả lão đại ở Thượng Kinh, tất cả chi phí ăn uống ngủ nghỉ vui chơi, ta bao hết!”
“Trọn gọi! Dịch vụ trọn gói! Lão đại ngài cứ yên tâm hưởng thụ cuộc sống đi!”
Mí mắt Tả Tiểu Đa giật giật.
Tả Tiểu Niệm vẻ mặt không màng danh lợi liếc mắt nhìn Du Tiểu Hiệp một cái.
Du Tiểu Hiệp theo bản năng cảm thấy như có một thùng nước đá giội từ đầu đến chân, không khỏi run rẩy.
Hắn có hơi sợ hãi nhìn Tả Tiểu Niệm, nịnh nọt gọi: “Chào chị dâu.”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng: “Chào ngươi.”
Chị dâu đáp lại, Du Tiểu Hiệp lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, ngay sau đó tiến lên nhiệt tình lôi kéo tay Tả Tiểu Đa, không nói lời nào liền đi về phía trước, vừa đi vừa vỗ ngực: “Tả lão đại yên tâm! Ở Thượng Kinh, chính là địa bàn của ta! Ở đây, huynh đệ ta dễ nói chuyện!”
Hắn hạ thấp giọng ghé sát bên tai Tả Tiểu Đa: “Còn dễ nói chuyện hơn cả Hoàng Thái tử, khà khà khà...”
Cái này... không phải là chém gió à.
Hà Mễ nào đó khác với Tiểu Đa. Người ta là N đại chính quy, là người thừa kế chính thức, bât kể thân phận, lai lịch, danh tiếng, địa vị đều là thật, cộng thêm việc mọi người đều biết, lời nói đương nhiên là có sức nặng hơn rồi!