Đang chuẩn bị tan họp.
Đột nhiên điện thoại di động rung lên, một tin nhắn được gửi tới.
“Gia chủ, lão Tứ của Lữ gia đang hẹn chiến với Ngũ gia, lý do là muốn thanh toán món nợ năm năm trước. Trước mắt đã ra chiến thư, địa điểm được quyết định là ở Định Quân Đài Bắc thành.”
Vương Hán nhìn thoáng qua, cười nhạt: “Lữ gia hạ chiến thư rồi.” Vừa nói, hắn vừa cho mọi người xem.
Hành động đều vô cùng bình tĩnh, giống như đã nắm tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Tất cả mọi người đều bội phục hết lời.
Gia chủ vừa mới nói, có thể Lữ gia sẽ dùng phương pháp hẹn chiến để khiêu khích, giấy lên lửa chiến.
Lời nói vẫn còn vang bên tai, chiến thư đã tới rồi.
Quả nhiên là mưu kế thần tình, khiến người ta chỉ biết kinh ngạc.
“Gia chủ, lão Ngũ bên kia có đi ứng chiến không?”
“Đương nhiên là phải đi rồi, báo cho lão Ngũ, không chỉ phải đi, hơn nữa còn phải thắng nhanh chóng. Trận chiến này, tất cả những người của Lữ gia tới, bao gồm cả lão Tứ, không được để bất cứ ai chạy thoát!”
Vương Hán thản nhiên nói: “Phải dùng thủ đoạn như sấm chớp, diệt gọn trong một lần!”
“Cho dù có phải trả một cái giá lớn thì cũng có thể chấp nhận!”
“Nếu đã dám vuốt râu hổ của Vương gia, thì phải trả một cái giá thật lớn!”
“Đã rõ!”
“Nhớ đề phòng mai phục.”
“Rõ.”
“Vậy đi đi.”
...
Tả Tiểu Đa dùng tốc độ không nhanh không chậm, lật xem xong những hồ sơ tài liệu mà Du Tiểu Hiệp đưa.
Hai trang cuối cùng, là ghi chép về thực lực vốn có của Vương gia.
Nội dung được phân loại cực kỳ chi tiết.
Cao thủ Hợp Đạo: Từ bên ngoài, Vương gia có hai vị lão tổ Hợp Đạo; cao thủ đã từng đột phá đến Hợp Đạo lúc trước cũng đã từng báo tang, chẳng qua đoán chừng người không có chết, cái gọi là báo tang đó chỉ là khói mù mà Vương gia bắn ra để che giấu thực lực mà thôi.
Như vậy xem ra, nếu cao thủ Hợp Đạo của Vương gia ba ngàn năm nay thực sự không có chết mà vẫn đứng sau màn khói thì tổng cộng có sáu người, bao gồm hai thiên tài cấp bậc Hợp Đạo đỉnh phong, hai thiên tài cấp bậc Hợp Đạo cao giai, hai người cấp bậc Hợp Đạo đỉnh phong bình thường.
Ngoài ra: Ba ngàn năm trăm năm trước, hai vị Hợp Đạo của Vương gia quyết chiến với người của Thiên Tuyệt Phong, cuối cùng tự bạo, đồng quy vu tận với kẻ địch, hài cốt cũng không còn. Trận chiến này đã được xác minh là thật, nhưng cái gọi là tự bạo có khả năng không phải là thật. Không thể loại bỏ khả năng diễn trò được, nếu như là diễn trò, vậy thì Vương gia sẽ có tám vị Hợp Đạo.
Mà hai người này thực lực tu vi cao minh, đã đạt đến cấp bậc Hợp Đạo đỉnh phong truyền kỳ, không loại bỏ khả năng trước mắt đã đột phá.
Lại chú thích: Lúc đó Thiên Vương hiệu lệnh, hai vị Thiên Vương của Vu tộc đã dẫn đầu bát đại Hợp Đạo đến tấn công, mục đích là để bát đại Hợp Đạo đột phá trong trận chiến. Mà khi bien quan không đủ người, khẩn cấp điều động các tu giả cấp cao của đất liền đến tham chiến.
Khi đó, Vương gia tuyên bố hai vị lão tổ đã đồng quy vu tận cùng kẻ địch, không cách nào trợ giúp trận chiến này, nhưng sự thật như thế nào thì cũng không có chứng cứ xác thực, nghi ngờ trốn tránh chiến tranh.
Nếu thật sự là vì trốn tránh, vậy thì nhân số Hợp Đạo của Vương gia lại có thêm hai người.
Du Tiểu Hiệp cũng vươn cổ nhìn dòng chữ này, chế nhạo: “Cao thủ Vương gia đúng là nhiều. Du gia ta cho tới giờ, mỗi lần trong nhà chỉ có một vị lão tổ Hợp Đạo trấn giữ, Vương gia lại có nhiều như vậy, quả là đáng kinh ngạc, quả à đặc biệt!”
Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: “Bên ngoài người ta cũng chỉ có hai người, đâu có nhiều.”
Tên mập xì một tiếng: “Ai mà tin chứ, có ngu mới tin. Những năm này Vương gia đều bị bức ép đến mức sinh ra chứng hoang tưởng bị hại, lúc nào cũng cảm thấy có người đang muốn hãm hại nhà bọn họ... Bọn họ phòng bị cao đến cực điểm.”
“Lúc ngủ cũng hận không thể có Hợp Đạo ở bên trông coi mới có thể yên tâm đi ngủ... Chứng hoang tưởng bị hại đã đến giai đoạn cuối rồi, không cách nào cứu chữa được.”
Du Tiểu Hiệp lúc nói đến Vương gia thì giọng điệu vô cùng ác liệt.
Tả Tiểu Đa cười cười, tiếp tục xem số lượng cao thủ Phi Thiên mặt ngoài của Vương gia.
Tài liệu liên quan đến tu giả Phi Thiên cảnh tường tận hơn, tính mạng, tuổi tác, cuộc đời, câu chuyện, bao gồm cả cảnh giới gì áp chế bao nhiêu lần mới đột phá, bao nhiêu tuổi thì đạt đến Quy Huyền, dừng lại bao lâu thì đột phá Phi Thiên, áp chế mấy lần, tất cả đều rất rõ ràng.
“Ba mươi bảy vị tu giả Phi Thiên!”
Tả Tiểu Đa cũng kinh hãi: “Nhiều như vậy sao? Một quân đoàn mới có bao nhiêu Phi Thiên chứ?”
Du Tiểu Hiệp nói: “Lão đại, ngươi xem kỹ phần ghi chú thân phận, hầu hết họ ở đây đều đã bị xóa danh tính bằng thân phận con nuôi và người ở rồi. Lấy thân phận người ở và con nuôi làm danh tính, đều thuộc thân phận nô bộc. Vương gia là gia tộc chiến công, có thể giữ lại lực lượng bảo vệ gia tộc, đây là quy định quốc gia, cũng là đặc quyền hạng nhất cho gia tộc chiến công, tương tự như nuôi tư binh trong tiểu thuyết.”
“Mà Vương gia đã lợi dụng lỗ hổng này.”
Tả Tiểu Đa cau mày: “Mấy con số này có chuẩn xác không?”
“Chính xác ít nhất chín mươi phần trăm. Ít nhất là những Phi Thiên được tín nhiệm đều ở trong này, chẳng qua là năm năm gần đây có đột phá hay không thì khá mơ hồ. Bởi vì những tu giả đột phá bình cảnh Phi Thiên đều có một thời gian bế quan để lắng đọng, khiến cho cảnh giới trở nên vững chắc.”
“Giống như đột phá trên chiến trường, đại khái cần có thời gian ba tháng để ổn định, bởi vì khi đó có rất nhiều người bị thương, rất dễ trở lại cảnh giới cũ.”
“Mà người Vương gia lại nhát gan sợ chết nhất, lần này hiển nhiên là cẩn thận hơn, lắng đọng ba đến năm năm, thậm chí phải chờ đến lúc thăng cấp tới Phi Thiên trung giai hoặc là đến gần trung giai mới có thể yên tâm.”
“Thế nên trong vòng năm năm này, chỉ cần bọn chúng không ló đầu ra thì đương nhiên là không thể thống kê được.”
“Chẳng qua dựa theo xác suất mà nói, con số ba mươi bảy này, nhiều nhất là thêm mười người nữa, vậy thì sẽ trở nên rất khó lường rồi.”
Du Tiểu Hiệp trầm ngâm một chút, nói: “Mấy con số như thế này, ta có thể bảo đảm, hoàn toàn không bỏ sót.”