Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2070 - Chương 2068: Ta Thích Góp Vui

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2068: Ta thích góp vui

“Đúng rồi, không biết có phải người Vương gia không thèm để ý đến cảnh giới tu luyện của bản thân hay không. Theo dữ liệu, trong tất cả các thành viên trong gia tộc Vương gia, kể cả những người ở hay con nuôi, gần như không có một ai áp chế từ bảy lần trở lên ở cảnh giới Quy Huyền! Nhiều nhất là bốn người đầu tiên này, đều là bảy lần; những người khác đều là năm sáu lần... Người cuối cùng là hai lần. Tên này là kẻ xui xẻo nhất, nghe nói là vừa mới cưới một tiểu thiếp, lúc sinh hoạt vợ chồng quá kích động, quá sung sướng, đột nhiên đột phá... Nghe nói đêm đó sau khi vừa đột phá, nữ võ giả kia bị chân nguyên tràn ra đè nát thành bánh thịt, đúng là chuyện cười...”

Du Tiểu Hiệp cười đến vô cùng hèn mọn.

Khuôn mặt Tả Tiểu Niệm đỏ lên, hung hăng liếc tên này một cái, sau đó quay mặt đi.

Tả Tiểu Đa hào hứng: “Ai da, còn có chuyện thế này sao? Nói kỹ một chút xem nào, ta thích nhất là mấy chuyện bát quái này... nói cặn kẽ chút.”

Lời còn chưa dứt, trên đùi đã truyền đến cơn đau thấu xương.

Tả Tiểu Đa há to miệng, đau đến mức đầu lưỡi trong miệng cứng ngắc, toàn thân cứng lại, khẽ run...

Là do Tả Tiểu Niệm trực tiếp vận đủ linh khí, bấm mạnh lên đùi hắn một cái.

Cái véo này thực sự không có chút thương xót nào, ngay cả thân thể đã được tôi luyện của Tả Tiểu Đa cũng không chịu được, suýt nữa đã thét chói tai.

Du Tiểu Hiệp thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng ngậm chặt miệng, sợ tai bay vạ gió.

Tả lão đại cũng thế này rồi, nếu đổi lại thành cánh tay hay bắp chân nhỏ của mình, bị vặt rụng là chuyện rất dễ dàng.

Chỉ vừa bắt đầu thì tay mình đã bị đông thành bột mịn, biến thành cát bụi rồi!

Tả Tiểu Niệm cuối cùng buông tay ra, nặng nề hừ một tiếng.

Hai cánh tay Tả Tiểu Đa lập tức xoa xoa đùi: “A a a ui ui ôi.... a a ôi... a a a a...”

Du Tiểu Hiệp cúi đầu, bưng một chén cháo mật lên uống.

Ôi trời ơi... chắc chắn là đau lắm đấy.

Nhưng ta không thể cười được, nhất định không thể cười, nếu cười thì có lẽ sau này không còn cơ hội mà cười nữa.

...

Bữa cơm ở Thiên Thượng Cung này kéo dài rất lâu. Ba người vừa nói vừa ăn, cùng với pháo hoa nổ không ngừng nghỉ.

Mãi đến hai tiếng sau, bữa cơm này mới dần kết thúc...

Linh tửu thiên phẩm mà Du Tiểu Hiệp mang đến, lúc này đã uống đến hai chai cuối cùng.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Du Tiểu Hiệp cũng không chậm trễ, nhanh tay bắt máy, không hề có ý kiêng kỵ Tả Tiểu Đa.

Hình như bên kia có chuyện rất gấp.

Du Tiểu Hiệp cũng bình tĩnh lắng nghe, cuối cùng trả lời: “Được rồi, ta biết rồi.”

Hắn cúp điện thoại, nói với Tả Tiểu Đa: “Tối nay có chuyện thú vị, ta cảm thấy Tả lão đại hẳn là có hứng thú.”

Tả Tiểu Đa bưng chén rượu, lắc lắc trong tay: “Ồ? Có chuyện gì thú vị?”

“Tin tức mới nhất là tối nay, lão Tứ của Lữ gia đã hẹn chiến với lão Ngũ của Vương gia, bảo là muốn thanh toán món nợ cũ mấy năm trước, chiến sinh tử, ở Định Quân Đài Bắc thành.”

Tên mập cười khà khà: “Từ trước đến giờ gia tộc Lữ thị vẫn luôn không tranh đoạt, lần này lại thực sự điên rồi. Cảm giác tức giận bị đè nén mấy chục năm đột nhiên bộc phát, khiến cho người ta sợ hãi.”

Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu: “Lữ gia? Bọn họ chủ động tìm tới Vương gia?”

Ánh mắt của hắn ngưng trọng, chậm rãi nói: “Tại sao? Dù sao cũng phải có lý do chứ?”

“Nghe nói, lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt thực ra là con gái nhỏ nhất của gia chủ Lữ gia...”

Du Tiểu Hiệp nheo mắt lại, nói: “Ta kêu bọn họ đi thu thập những tin tức liên quan đến việc này rồi, rất nhanh sẽ có câu trả lời.”

Tả Tiểu Đa thở phào một cái, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Thì ra... là như thế.”

Suy nghĩ của hắn lập tức bay xa.

Hắn còn nhớ loáng thoáng, tên thật của Hà Viên Nguyệt chính là Lữ Thiên Thiên.

Vị lão nhân đáng kính kia thì ra là xuất thân từ một gia tộc uy danh hiển hách như thế.

Nhưng điều này cũng đã giải thích một khía cạnh, lão hiệu trưởng bồi dưỡng ra nhiều học trò thành công như vậy, trong chuyện này chưa chắc đã không có công của Lữ gia âm thầm giúp đỡ.

Kẻ tung người hứng, há lại không có nguyên nhân?

Mười phút sau, một file mới được gửi tới điện thoại di động của Du Tiểu Hiệp.

Du Tiểu Hiệp mở ra, chính hắn còn chưa xem thì đã đưa đến trước mặt Tả Tiểu Đa.

Bên trong chính là một phần giới thiệu vô cùng cặn kẽ về Hà Viên Nguyệt, từ trước đến sau, từ khi mới ra đời cho đến khi chết, từ xuất thân là quý nữ Lữ gia của nàng, nên duyên với Tần Phương Dương, sau đó bị người ám toán, giả chết mai danh, đi đến thành Phượng Hoàng, trải qua phần đời còn lại. Tất cả những gì nàng đã trải qua trong đời đều được ghi chép lại tỉ mỉ.

Hà Viên Nguyệt, vốn tên là Lữ Thiên Thiên.

Là con út của Lữ Nghênh Phong, gia chủ Lữ gia, cũng là con gái duy nhất.

Thuở nhỏ tư chất thượng đẳng, sau khi lớn lên thì vào học viện Cao Võ, lịch lãm rèn luyện, bị phản bội, trọng thương.

Lữ gia dốc toàn lực tìm kiếm linh dược nhưng không có kết quả. Lữ Thiên Thiên chờ đợi vài năm, rốt cuộc biết không còn hy vọng, đã giả chết mai danh, chia tay người yêu, kỳ thực một mình đi tha hương.

Nàng đến thành Phượng Hoàng, lấy tên Hà Viên Nguyệt, thành lập Nhị Trung thành Phượng Hoàng.

Hiệu trưởng Hà từ chối tất cả sự trợ giúp của người trong nhà, càng sợ vì quan hệ trong nhà mà Tần Phương Dương tìm được mình, khẩn cầu người nhà đừng liên hệ với nàng.

Lữ gia đã bí mật bỏ vốn năm tỷ, lấy danh nghĩa từ thiện đầu tư vào Nhị Trung thành Phượng Hoàng...

Hơn nữa Lữ gia còn âm thầm phái cao thủ bảo vệ. Sau khi không biết tại sao Tần Phương Dương tới Nhị Trung thành Phượng Hoàng làm giáo viên, Hà Viên Nguyệt sợ bị bại lộ nên đã cưỡng chế người Lữ gia rút quân về.

...

Mãi cho đến khi Hà Viên Nguyệt qua đời, gia chủ Lữ gia và phu nhân chạy tới thành Phượng Hoàng, ở đó mười lăm ngày.

Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trời mưa xối xả, hai vợ chồng đi thăm mộ con gái trong mưa. Ban đêm, trời mưa tầm tã, nhưng xung quanh mộ Hà Viên Nguyệt cho đến khi mưa tạnh cũng vẫn không nhìn thấy có nước đọng.

Sau đó, vì nguyện vọng của Hà Viên Nguyệt, Lữ gia âm thầm ra tay, giúp đỡ Tần Phương Dương tiến vào cao võ Tổ Long, tính toán kết cục Quần long đoạt mạch, thực hiện ước mơ cuối cùng của Hà Viên Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment