Ba kẻ năm đó âm thầm ám toán Hà Viên Nguyệt và Tần Phương Dương, có hai kẻ đã sớm bị Tần Phương Dương giết chết, người thứ ba vẫn nằm dưới sự giám sát của Lữ gia, chủ ý ban đầu chính là để cho Tần Phương Dương đích thân báo thù. Nhưng sau khi tin tức Tần Phương Dương bị giết hại truyền ra, buổi tối hôm đó, người nọ đã bị gia chủ Lữ gia đích thân ra tay lăng trì xử tử.
Sau khi nghe tin lăng mộ của Hà Viên Nguyệt đã bị phá hủy, tất cả người trong Lữ gia đều vô cùng phẫn nộ, bắt đầu bí mật điều tra.
Mãi đến khi... Công ty Tả Soái tố cáo hành động của Vương gia, Lữ gia sau nhiều lần điều tra cuối cùng cũng nhắm đến Vương gia để báo thù.
Sau khi xác định được kẻ thù, Lữ gia lập tức xuống tay, tấn công khắp mọi mặt.
Tất cả học trò từng học ở Nhị Trung chạy tới Thượng Kinh, dùng mọi cách để báo thù cho Hà Viên Nguyệt. Vương gia không dám hạ tử thủ, chỉ có thể giao những người bắt được cho cơ quan pháp luật.
Mà Lữ gia thì lập tức hành động, ra mặt đón toàn bộ những người đó ra ngoài, sau khi cứu chữa thì thả đi.
Lữ Nghênh Phong từng nói rất thẳng thắn: Hành động lần này không phải là vì muốn mua chuộc lòng người, mà là vì hiệu trưởng Hà.
Học sinh của hiệu trưởng Hà không nên bị giết oan.
Tất cả mọi người, được chữa thương và sắp xếp ổn thỏa, cũng không đưa ra yêu cầu gì.
Điều cầu khẩn duy nhất chính là: Có thể viết ra những lần từng tiếp xúc với hiệu trưởng Hà hay không?
Hơn chín mươi người đàn ông Lữ gia, ngoài hơn bốn mươi người đa đi Nhật Nguyệt Quân và hơn hai mươi người đã chết, còn ba mươi người ở nhà, dùng tất cả các thủ đoạn từ tất cả các hướng như trên mạng, cạnh tranh kinh doanh, tấn công ám sát, khiêu chiến trước mặt, trực tiếp mở màn... và bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để trả thù Vương gia một cách điên cuồng.
“Báo thù cho em gái!”
Đây là tiếng nói chung của tất cả người Lữ gia.
Em gái đã chết.
Tần Phương Dương cũng đã chết.
Bí mật của em gái, điều đã khiến chúng ta chua xót đau đớn trong mấy chục năm, cuối cùng cũng không cần giữ kín nữa.
Người Lữ gia chỉ cảm thấy sự ngột ngạt mấy chục năm qua đột nhiên phun trào.
Đó là một thứ cảm xúc xen lẫn giữa sự chua xót, thù hận, cực đoan và đau thương vô hạn, nhất định phải có một mục tiêu để phát tiết.
Vương gia!
Ngọn lửa giận này, nếu không thể thiêu cháy cả Vương gia thì sẽ tự thiêu rụi chính Lữ gia.
Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa lẳng lặng nhìn, hai người cũng cảm thấy trái tim đang đập thình thịch.
Đó là một loại... ấm áp kích động khó tả.
Tả Tiểu Niệm nhẹ giọng nói: “Lão hiệu trưởng có học trò ở khắp thiên hạ, sau khi Phượng Mạch xung hồn, những thiên tài này bước ra, danh vọng của lão hiệu trưởng ở toàn đại lục cũng càng ngày càng cao... Nhưng Lữ gia trước đây chưa từng lên tiếng bất cứ lần nào...”
Tả Tiểu Đa chậm rãi gật đầu.
Hắn lập tức hiểu ý của Tả Tiểu Niệm: Lữ gia không có ý định lợi dụng danh tiếng của Hà Viên Nguyệt để trục lợi!
Bọn họ chẳng qua là yên lặng cho đi, yên lặng bảo vệ, yên lặng giúp đỡ, âm thầm theo dõi từ xa...
Cuối cùng cũng tới ngày hôm nay, bắt đầu một cuộc trả thù kinh thiên động địa!
Điểm này đã đủ chứng minh phẩm hạnh và tấm lòng của bọn họ.
“Lữ gia... rốt cuộc gia tộc này là thế nào, phải chăng cũng hủ bại, phải chăng cũng tuỳ cơ ứng biến, thấy lợi quên nghĩa... Những cái đó cũng không thể nói trước được. Ít nhất thì trước mắt, trong chuyện này, bọn họ đã làm việc không thẹn với lương tâm.”
Tả Tiểu Đa thâm trầm hiếm thấy: “Hơn nữa có một điểm chúng ta không thể phủ nhận, Lữ gia có ơn với chúng ta, với cả thành Phượng Hoàng.”
Tả Tiểu Niệm lẳng lặng, khóe miệng chứa đựng nụ cười: “Ý của ngươi là?”
“Trò vui tối nay, hai ta không đi tham dự, nhưng mà không thể nào nói nổi.”
Tả Tiểu Đa cười hì hì: “Ta vẫn rất thích xem trò vui.”
“Còn thích tham gia trò vui.”
Du Tiểu Hiệp nheo mắt lại, cười đến mức mắt biến thành một đường chỉ: “Tả lão đại có tính cách giống ta, ta cũng thích xem trò vui, lại càng thích tham gia trò vui.”
“Thế thì còn chờ gì nữa? Bọn họ hẹn lúc mấy giờ?”
“Hẹn một giờ đêm, bây giờ còn chưa đến mười một giờ, còn rất nhiều thời gian, vô cùng dư dả.”
“Ai, chúng ta vẫn nên đi trước một bước, chúng ta đến khu vực đó trước, sau đó có chuyện gì xảy ra, người đến trước hiển nhiên sẽ có phần.”
“Yes Sir!”
Ba người lập tức đứng vọt lên.
Hộ vệ Du gia đứng ở một bên lần nữa lại rơi vào u mê.
Đây là cái thao tác thần thánh gì vậy, người tới trước hiển nhiên có phần, nói hay thật, chứ không phải là muốn giúp Lữ gia giẫm Vương gia à?
Cái này nói thế nào đây, sao ngài lại đi xem trò vui rồi?
Loại trò vui này lúc nào cũng có thể tùy ý xem sao?
Không nói những cái khác, vị Tả lão đại này sao có thể chỉ xem trò vui được? Người này sát khí toàn thân đã dày tới mức sắp không thấy rõ mặt rồi, chắc chắn sau đó sẽ ra tay, mà đã ra tay thì phải ra đòn sát thủ.
Lại nhìn cái tên nịnh hót kia xem, chả cần nói, chỉ cần ngươi đi rồi thì nhất định sẽ cùng Tả lão đại ra tay.
Mấu chốt là, ngươi động thủ không phải là điểm mấu chốt, mà là ngươi động thủ rồi, chúng ta có thể nhàn rỗi được sao?
Chắc chắn sẽ phải đồng loạt ra tay cùng với ngươi, mà kết quả của việc này... sẽ không phải chỉ là cuộc chiến giữa hai nhà Lữ gia và Vương gia nữa.
Du gia vốn chỉ xem cuộc vui, lập trường trung lập, nhưng ngài đây mà nhúng tay vào, chẳng khác nào trực tiếp diễn vai chính rồi...
Con mẹ nó...
“Thiếu gia chủ, nơi thị phi... khụ khụ, mong ngài suy nghĩ lại.” Vị thủ lĩnh hộ vệ này nhắc nhở một cách vô cùng hàm súc.
“Không có chuyện gì không có chuyện gì, có Tả lão đại và chị dâu ta ở đây, ta sẽ không có chuyện gì hết, rất an toàn, không sao cả.”
“Khụ khụ... cái này, chuyện liên quan đến đại sự hai nhà, rất dễ gây nên sóng gió, sau đó...”
“Không có chuyện gì, Du gia chúng ta còn sợ còn sợ phiền toái hay sao? Có phiền toái gì mà Du gia chúng ta không chống đỡ được?”
“Nhưng mà...”
“Còn cái gì nữa chứ, nếu như các ngươi sợ thì cứ về trước đi, ta tự đi theo Tả lão đại, Tả lão đại và Tả đại tẩu đương nhiên sẽ che chở cho ta.”
“...”
Hộ vệ hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Người này đang nói tiếng người sao?
Quay về?
Ngài là ai? Chúng ta là ai?
Thiểu gia chủ ngài chạy ra tiền tuyến, chúng ta đây là hộ vệ, quay về sao?
Cái này mà gọi là việc sao?
“Chúng ta phải đi.” Thủ lĩnh hộ vệ bất đắc dĩ: “Bảo vệ ngài chính là nhiệm vụ của chúng ta.”
“Ngươi xem ngươi xem... Ngươi cũng muốn đi, thế thì ta không đi sao được?”