Du Tiểu Hiệp nói: “Ta muốn đi theo các ngươi, các ngươi không yên tâm về ta, ta cũng không yên tâm để các ngươi đi một mình.”
“...”
Thủ lĩnh hộ vệ sắc mặt đen đến không thể đen hơn, cả người đều cảm thấy không khỏe.
Ngươi hiểu câu này như thế hả? Tại sao ngươi mở miệng chuyện này đã biến thành trách nhiệm của ta rồi?
“Thiếu chủ, ta không phải...”
“Hiểu rồi hiểu rồi, chúng ta đi thôi, đi sớm một chút mới có thể chiếm được chỗ tốt nhất để xem trò vui.”
Tên mập vô cùng sảng khoái.
“...”
Ba người Tả Tiểu Đa mang theo Du Tiểu Hiệp và tứ đại hộ vệ, rời khỏi Thiên Thượng Cung, đi như bay.
Trước khi đi tên mập còn dặn dò: “Đừng có ngừng pháo hoa, phải bắn đến hừng đông.”
Ông chủ của Thiên Thượng Cung liên tục đồng ý.
Đây là việc rất nhỏ!
Định Quân Đài bên kia chính là một quảng trường khổng lồ. Nơi đây ngày trước chính là nơi diễn ra lễ tuyên thệ và trao cờ cho quân đội trước khi xuất chinh, cho nên mới có tên là Định Quân Đài, cũng là địa bàn của quân đội.
Chẳng qua bây giờ càng ngày càng hiện đại hóa, ngày càng có ít cảnh tượng tuyên thệ trước khi xuất quân, huấn luyện gì đó cũng không cần dùng đến sân lớn như vậy. Chẳng những nó đã bắt đầu được phủ xanh cục bộ mà một số đồ trang trí non bộ cũng được đắp lên, dần dần biến thành một khu vực dạo chơi.
Đặc biệt, một số tay đua giàu có thế hệ thứ hai sẽ ưu tiên lựa chọn nơi này, một nơi khá lớn và đủ rộng để đua xe hay quyết chiến gì đó.
Bảy người Tả Tiểu Đa nhanh chóng tới đó, vẫn chưa tới mười một rưỡi, vẫn còn sớm mới đến thời gian hai nhà Lữ, Vương hẹn chiến.
“Bên kia bên kia.”
Tên mập liếc nhìn núi giả cao nhất, hăng hái bừng bừng dẫn mấy người chạy tới. Nơi này từ trên cao nhìn xuống, chính là xem trò vui... không, đó là một địa điểm tốt để xem trò vui.
Kết quả vừa đi qua nhìn.
“F* ck!”
Du Tiểu Hiệp cả giận nói: “Có chuyện của nhà các ngươi à? Đến đây sớm để chiếm diện tích như thế làm gì? Mai phục ai ở đây à?”
Thì ra nơi này đã ị người ta nhanh chân đến chiếm trước rồi...
Người cầm đầu đám người nhanh chân tới trước kia nhìn thấy Du Tiểu Hiệp đến, sắc mặt lập tức méo mó, hiển nhiên là nhận ra Du Tiểu Hiệp...
Đối phương thấy Du Tiểu Hiệp đến, không dám chậm trễ, đứng lên nói: “Du thiếu chủ, ngươi đây là?”
“Ta đến xem trò vui, ta thấy vị trí này rất tốt, có điều hơi đông người, các ngươi đổi chỗ khác được không?”
Tên mập nói như đúng rồi.
“Khụ khụ... Được rồi.” Người nọ không hề do dự, dứt khoát dẫn người của mình rời khỏi.
“Đa tạ, rảnh rỗi sẽ mời ngươi ăn bữa cơm nhé.” Du Tiểu Hiệp kêu một tiếng.
“Đây là người nhà ai thế?” Tả Tiểu Đa hỏi.
“Là người Ngô gia.” Tên mập nói: “Chắc chắn cũng là đến đây xem trò hay. Trận tuồng này đã lường trước là vô cùng đặc sắc, người muốn tọa sơn quan hổ đấu nhất định không chỉ có chúng ta.”
“...”
Tả Tiểu Đa nhất thời im lặng.
Các đại thế gia Thượng Kinh đều rảnh rỗi thế sao?
Một cuộc hẹn chiến, hai nhà đấu sinh tử, lại có... mẹ nó nhiều người vây xem như vậy!
Bởi vì... sau khi những người Ngô gia kia rời đi thì cũng không rời khỏi đây mà là rút lên mấy ngọn cây. Tuy nhiên chỉ có một số cây lớn với cành lá rậm rạp và những tán cây lớn mới được chọn để chui lên. Nhưng tranh chấp lập tức nổi lên, chỗ tán cây rõ ràng đã có không ít người ẩn nấp...
Mắt thấy những người Ngô gia liên tiếp chọn mười mấy cây đại thụ nhưng trên đó lại đều có người...
Tả Tiểu Đa quả thực thấy điên cuồng.
Có bao nhiêu thế gia đang xem đây?
F* ck, chẳng lẽ thực sự cho rằng mình đang xem kịch sao?
Cứ tính là hai cây một nhà thì vừa rồi, nghe động tĩnh liên tiếp phía bên kia, lúc đầu cũng phải có mười mấy nhà đang ngồi chờ kem kịch hay rồi.
“Đây con mẹ nó...” Du Tiểu Hiệp cũng đầu đầy vạch đen.
Thấy sáu người Ngô gia không tìm được chỗ, bèn quay lại, tìm một hòn non bộ nhỏ bên cạnh hòn non bộ lớn nhất để dựa vào...
Du Tiểu Hiệp không nhịn được lên tiếng hỏi: “Người ở đâu mà nhiều vậy? Rảnh rỗi như thế sao?”
Người Ngô gia lúc trước cất giọng vô cùng uể oải: “Trừ Vương gia và Lữ gia, thập đại gia tộc căn bản không thiếu một nhà nào... Con mẹ nó chứ, thực sự hấp dẫn đến thế sao?”
Du Tiểu Hiệp: “Tất cả tới làm gì?”
“Không biết, đoán chừng có mấy nhà muốn ra tay.”
“Vậy Ngô gia các ngươi thì sao?”
“Ngô gia chúng ta xem tình hình, tùy cơ ứng biến.”
“...”
Không chỉ có Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm sửng sốt, mà ngay cả Du Tiểu Hiệp cũng choáng váng rồi.
Nghe giọng điệu Ngô gia này, xem tình hình?
Xem tình hình gì?
Làm sao mà xem tình hình thế nào thì ứng phó thế đó?
Đây cũng là có ý định muốn ra tay đúng không?
Du Tiểu Hiệp gãi gãi đầu, Tả Tiểu Đa cũng gãi đầu.
Vốn định lén xem trò vui thôi, nhưng bất thình lình lại chen một cước vào, kết quả vừa nhìn đã là khung cảnh biển người tấp nập...
Cho đến nay, trận chiến giữa chính chủ còn chưa có tới mà đã đã có cảm giác như đi xem concert của minh tinh đang hot rồi - nhân vật chính còn chưa tới, người xem đã không còn chỗ ngồi!
“Hai nhà Lữ gia Vương gia này đúng là nhân khí cao ha!”
Tả Tiểu Đa cảm thán một tiếng.
Dựa theo thời gian, đám người mình đã tới đây rất sớm rồi, sao có thể tưởng tượng được trong đám người tới xem trò vui này, đám người mình là đến muộn nhất chứ...
Điều này thực sự là không nói nên lời.
Chẳng qua có tên thổ địa Du Tiểu Hiệp này làm bạn, kết quả lúc nào cũng tốt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong nháy mắt đã đến không giờ.
Vèo vèo vèo...
Những bóng người liên tiếp giống như chim từ trên không trung lao vút tới với tốc độ cao.
Kẻ tới là một nhóm mười người, tất cả đều tràn đầy khí phách, tu vi không tầm thường.
Người dẫn đầu mặt chữ quốc, thân hình cao lớn cường tráng, nhìn qua khoảng hai bảy hai tám tuổi, trên mặt thoáng chút tức giận không xua đi được.
Người này sau khi tới đây, đầu tiên là chào một vòng, cao giọng nói: “Hôm nay có không ít người tới xem trận chiến, Lữ lão Tứ ta ra mắt mọi người. Cuộc chiến lần này là để kết thúc món nợ cũ với Vương gia mấy năm trước, xin phiền mọi người ở đây làm chứng.”
Trong bóng tối xung quanh, trên non bộ, trên cây lớn, còn cả những người trong hầm...
Mọi người ồn ào đáp lại: “Lữ Tứ gia khách khí!”
“Yên tâm đánh đi!”