Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2073 - Chương 2071: Không Còn Chỗ Ngồi (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2071: Không còn chỗ ngồi (2)

“Chúng ta đã đánh cuộc rồi, Lữ lão Tứ, ngươi đừng để chúng ta thua tiền đấy!”

“Không đánh lại được thì nhớ nói một tiếng!”

“...”

Tả Tiểu Đa thấy vậy lại càng choáng váng, sửng sốt nói: “Bầu không khí này... quả thực là đang mở concert...”

Tả Tiểu Niệm cũng vô cùng khó hiểu nói: “Nếu như những người đó đã muốn lên tiếng, vậy vừa nãy giấu giếm thì có tác dụng gì? Còn chẳng bằng đứng thoải mái mà xem.”

Du Tiểu Hiệp giải thích: “Đứng ra lộ mặt, nếu như chuyện này thành chuyện lớn, có một số việc thà để người ta biết đến còn hơn là để người ta nhìn thấy. Có che giấu một chút thì có thể chống chế, cho dù chuyện có xé ra o thì cũng có thể dứt khoát nói là mình chưa từng đến...”

“... Còn có kiểu hành động thế này sao.”

Tả Tiểu Đa cũng cảm thấy không thể tin nổi: “Người Đế Đô đúng là biết chơi đó. Quả nhiên ta chỉ là một tên nhà quê.”

Lúc này, ở một hướng khác cũng vang lên tiếng huýt sáo.

Trong chốc lát, người của Vương gia cũng nhanh chóng bay đến.

Đoàn người Vương gia cũng là mười người như lúc trước, người cầm đầu chính là Ngũ gia của Vương gia.

Sự sắp xếp lực lượng chiến đấu của hai bên giống nhau như đúc, cũng là một vị Phi Thiên dẫn đội, chín vị khác là Quy Huyền đỉnh phong.

Trận chiến có quy tắc riêng của nó.

Mười người huyết chiến, không so đo sinh tử.

Đây vốn là quy tắc quyết chiến của thế gia Thượng Kinh, hai bên đều chỉ có mười người.

Phía sau Lữ gia còn có bốn người, nhưng cũng chỉ là tu giả cảnh giới Đan Nguyên bình thường nhất. Phía sau Vương gia cũng là bốn người như thế.

Những người này tới là để chuẩn bị thu dọn thi thể, thực lực tu vi khá yếu, cũng không được tính vào lực lượng chiến đấu.

Nếu tới quyết chiến sẽ phải sẵn sàng chuẩn bị chết ở đây, chuẩn bị việc được hạ nhân thu dọn xác chết trước, tránh việc toàn bộ cả phe đều ngã xuống, phơi thây nơi hoang dã.

Tả Tiểu Niệm nhìn lão Tứ của Lữ gia khí khái hào hùng bộc phát, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, không nhịn được thở dài, nói: “Vị Lữ gia này, trên danh phận chính là Tứ ca của lão hiệu trưởng. Trong chín mươi chín vị ca ca của lão hiệu trưởng, người này xếp thứ tư, dù thế nào cũng phải hơn hai trăm tuổi rồi chứ? Sao thoạt nhìn lại trẻ như vậy... Ai.”

Lúc này trong lòng Tả Tiểu Đa quả thực rất hụt hẫng, nhớ tớ dáng vẻ Hà Viên Nguyệt tuổi già sức yếu, tóc bạc da mồi, lại phải nhìn vị Tứ ca còn trẻ như thế của nàng...

“Có trời mới biết lão hiệu trưởng phải chịu bao nhiêu...” Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu.

...

Trong sân.

“Lữ lão Tứ!” Lão Ngũ của Vương gia mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc, ngẩng cổ khinh thường nhìn phía đối diện: “Lữ Chính Vân, ngươi nóng lòng muốn chết như thế sao? Hẹn chiến, ha ha... Bốn năm trước, bị đánh chưa đủ à?”

Lữ lão Tứ thản nhiên nói: “Trận chiến đã định, không cần thiết phải nói gì nữa. Trận chiến này quyết định thắng thua, cũng phân sinh tử, Vương Ngũ, dùng bản lĩnh thực sự đi.”

Lúc này trong mắt hắn chỉ có tia máu tràn ngập, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Ngũ, thản nhiên nói: “Vương gia các ngươi táng tận lương tâm, đào mộ em gái ta... việc thanh toán món nợ này, hôm nay cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi, chúng ta tính từng chút một. Hôm nay, không phải là ngươi chết thì chính là ta vong!”

Lão Ngũ Vương gia híp mắt, thản nhiên nói: “Nếu ngươi đã huynh muội tình thâm như vậy, thế thì hôm nay ta sẽ mở lòng từ bi, đưa ngươi xuống gặp em gái ngươi, để huynh muội các ngươi đoàn tụ dưới suối vàng, không phải cô đơn nơi tăm tối!”

Đưa ngươi xuống gặp em gái ngươi...

Những lời này khiến ánh mắt Lữ Chính Vân đột nhiên trở nên giận dữ mà cực kỳ bi ai.

Keng!

Một thanh trường đao ra khỏi vỏ, hắn cắn răng: “Đến đây đi!”

“Thế nào? Chỉ có hai ta lên?” Lão Ngũ Vương gia giễu cợt nói: “Rốt cuộc ngươi có hiểu quy củ hay không?”

Lữ Chính Vân cười ha ha: “Ai sẽ thắng trận mở màn?”

Phía sau, một vị lão giả hơn năm mươi tuổi chậm rãi đi ra: “Tứ gia, trận đầu tiên này, để ta.”

Đối diện, một gã trung niên gầy thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, trên mặt nở nụ cười âm u lạnh lẽo, cũng tiến lên một bước: “Ngũ Gia, trận này, ta lên.”

Vương Ngũ vẫn nở nụ cười âm u như trước, phất tay một cái ngăn cản, nói: “Lữ Chính Vân, hôm nay, ngươi chỉ có mười người?”

Lữ Chính Vân châm chọc nói: “Vương Bản Nhân, chẳng lẽ Vương gia các ngươi có hai mươi người sao?”

Vương Ngũ Vương Bản Nhân cười khúc khích nói: “Lời nói xong rồi, vậy thì bắt đầu đi.”

Còn chưa dứt lời, hai người ra sân đã xông tới như gió lốc, ngay sau đó liều mạng quấn lấy nhau.

Hai người này vừa ra tay đã dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, lấy mạng đổi mạng!

Cách đánh như vậy, cho dù là ở trong khu vực có danh phận quyết chiến như ở đây cũng rất hiếm thấy.

Chỉ vì tất cả mọi người là người quen, mặc dù Thượng Kinh có lớn, nhưng gia tộc siêu cấp cũng chỉ có từng này, người trong gia tộc siêu cấp cũng chỉ có những người này.

Trước đây cho dù có không hài lòng, đánh một trận lớn thì cũng sẽ nương tay ba phần, đến điểm mấu chốt là dừng. Mặc dù thực sự đổ máu nhưng cũng sẽ thu tay ở bước cuối cùng, không hoàn toàn diệt gọn.

Chính vì như thế, bọn họ đã quen thuộc với võ công của nhau, có thể nói là hiểu rất rõ. Lần này chiến đấu sinh tử, hẳn là cực kỳ kịch liệt.

Động tác của hai người mau lẹ, khuấy động tiếng gió rít gào, giữa không trung đen nhánh ban đêm, giống như quỷ môn quan đã mở, vạn quỷ đều xuất hiện.

Phía sau Vương Bản Nhân, một người đàn ông trung niên cầm kiếm đi ra, giễu cợt: “Lữ gia đối diện, lăn ra đây nhận lấy cái chết đi!”

Một tiếng huýt sáo, phía sau Lữ Chính Vân, một người áo đen không nói lời nào, lao ra như tia chớp.

Lại là một đôi.

Sau đó, phần còn lại của hai nhà bắt đầu từng đôi khiêu chiến nhau.

Thù mới thù cũ, tất cả đều được thanh toán trong hôm nay, khôn sống dại chết, sinh tồn bại vong.

Qua một lát nữa, trên sân không có động tĩnh gì, chỉ còn lại Lữ Chính Vân và Vương Bản Nhân.

Mười tám người la hét và chiến đấu quyết liệt, từng đôi chém giết.

Hai bên cũng rõ lập trường và quan điểm của mình, đã sớm có ý quyết tử, mặc dù bốn phía tràn ngập người vây xem, nhưng hai bên vẫn không hề để ý, trong mắt cũng chỉ có đối phương, chỉ có quyết chiến.

Du Tiểu Hiệp cau mày nói: “Tả lão đại, ngươi thấy thế nào?”

Tả Tiểu Đa lúc này cũng nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment