Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2074 - Chương 2072: Không Còn Chỗ Ngồi (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2072: Không còn chỗ ngồi (3)

Bởi vì... trong mắt Tả Tiểu Đa, Lữ gia bây giờ hoàn toàn chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn là mỗi đôi đều như thế. Nhưng kết quả này, ít nhất theo lý mà nói thì đây là chuyện tuyệt đối không nên xuất hiện.

Hai bên quyết chiến, Lữ gia chủ động, Vương gia ứng chiến, lập trường của hai bên rất rõ ràng, khó có thể hòa giải. Trận chiến này, là một trận chiến chết chóc, nếu như Vương gia đã ứng chiến thì hẳn là đã hểu rất rõ thực lực của nhau, sức chiến đấu của những người được phái ra đã tự có cân nhắc, sao có thể để xuất hiện tình huống hoàn toàn nghiêng về một bên như thế này?

Nhất là khi trận chiến đang nghiêng về một bên, nhưng kẻ cầm đầu Vương gia là Vương Ngũ gia kia lại đang cười?

Không chút hoang mang?

Chuyện này... không thể thế được, tuyệt đối không thể như thế!

Chỉ nghe Vương Bản Nhân thản nhiên nói: “Lữ Chính Vân, hôm nay ngươi thực sự có chuẩn bị trước ha, những thứ quý giá như Thăng Tiên đan lại phát cho mỗi người một viên sao? Cũng nỡ đấy!”

Lữ Chính Vân thản nhiên nói: “Đối phó với Vương gia các ngươi, không nhất thiết phải hủy hoại tiền đồ của chín huynh đệ ta.”

Hắn chậm rãi rút đao, trong mắt ẩn hiện tơ máu, nói: “Vương Bản Nhân, bây giờ chỉ có ngươi và ta rảnh tay, lúc này, ngươi chỉ vì nói mấy câu vô thưởng vô phạt này sao? Hay là hy vọng muốn dùng mấy lời của ngươi để phân cao thấp với ta?”

Vương Bản Nhân cười ha ha, chậm rãi rút ra trường kiếm, trường kiếm thô bạo ma sát rút ra khỏi vỏ, nhất thời phát ra một tiếng vang giống như tiếng ngâm của Thương Long, chấn động bầu trời đêm, âm thanh kinh thiên động địa lan ra rất xa.

Hắn cười âm trầm: “Lữ Chính Vân, nếu như ngươi đã nóng lòng muốn xuống suối vàng đoàn tụ với em gái ngươi, sao ta có thể không giúp đỡ ngươi được!”

Hắn đột nhiên vung tay lên, quát: “Lữ Chính Vân, thù mới hận cũ, hôm nay chấm dứt!”

Nghe giọng điệu của hắn, hình như là muốn xông lên quyết chiến rồi.

Lữ Chính Vân gầm lên giận dữ, thân thể bay lên trời, chuẩn bị sử dụng Bí Kiếm của Lữ gia.

Lữ gia từ trước đến giờ luôn nổi tiếng với thuật Bí Kiếm, mà vị Lữ Tứ gia này lại dùng đao, lấy đao làm kiếm, vận đao hành kiếm.

Thấy hai bên sắp tiếp chiến, mở ra trận quyết chiến cuối cùng, nhưng đúng lúc này, mười bóng người lao ra như tia chớp, một tiếng cười to vang lên: “Vương Ngũ gia, xin nhường trận này cho Chung gia chúng ta là được.”

Lúc đang nói chuyện, một thanh đao dài lóe sáng, đến trước cổ Lữ Chính Vân.

Lữ Chính Vân vung đao chặn lại, nở nụ cười lạnh không ngoài dự đoán: “Chung Thành Hoan, Chung gia các ngươi cuối cùng cũng vào rồi!”

Chung Thành Hoan từng đao ép sát, nhe răng cười nói: “Ngươi đồng thời hạ chiến thư cho hai nhà chúng ta, Lữ Chính Vân, lá gan của ngươi cũng rất lớn.”

Lữ Chính Vân giận dữ nói: “Chung gia các ngươi là cái thá gì, đáng để Lữ gia chúng ta hạ chiến thư sao?”

Chung Thành Hoan nói: “Lữ Chính Vân, ngươi đã hạ chiến thư, mắt thấy tình thế nguy cấp lại không nhận, ngươi vô liêm sỉ thế sao!”

Hắn vừa nói chuyện vừa cùng Vương Bản Nhân phát động thế công, tấn công như thủy triều, ép cho Lữ Chính Vân không thở nổi.

Chỉ nghe tiếng cười ha ha vang lên: “Vương Bản Nhân, ngươi hẹn chiến Ngô gia ta trước, sau đó lại hẹn chiến Lữ gia, ai cho ngươi dũng khí đó?”

Sáu người Ngô gia lúc trước nói chuyện với Du Tiểu Hiệp đồng thời nhảy ra, không nói một lời gia nhập vòng chiến, tình hình chiến đấu lại thay đổi.

“Ngô Vân Hạo! Người hẹn chiến với ngươi là Doãn Chí Bằng ta, đừng có tìm sai đối tượng!”

Trong bóng tối lại có một đám người vọt ra.

Gần như trong cùng một lúc, mọi người bắt đầu lao ra như hạ sủi cảo: “Doãn Chí Bằng, ngươi dám hẹn chiến Lưu gia ta, xem kiếm đây!”

“Lữ Chính Vân, ngươi dám hẹn chiến Hoàng Phủ thế gia, nhưng lại lén chạy đến đây...”

Chiến trường vốn dĩ chỉ có hai mươi người, gần như trong nháy mắt, bỗng chốc mở rộng thành đoàn chiến hỗn loạn hơn ba trăm người!

Tất cả mọi người tranh giành nhau, tranh giành sinh tử, mắt ai cũng đỏ ngầu, nhưng trong miệng đều không ngừng hét lên những lloiwf mà chính mình cũng không tin tưởng!

“Hẹn ta quyết chiến, lão tử đến rồi!”

“Nếu quyết chiến, vì sao ngươi còn phải hẹn người khác? Quá vô liêm sỉ!”

“Lữ Chính Vân, ngươi rốt cuộc hẹn mấy nhà? Không phải là chỉ hẹn ta sao?”

“Thẩm gia chúng ta không thèm quan tâm ngươi, tại sao lại hẹn chiến? Nếu đã hẹn chiến thì đừng có sợ, đến chiến đi!”

“Nhiều lời vô ích, bày ra thực lực đi.”

“Vừa phân cao thấp, cũng phân sinh tử!”

“...”

Không chỉ có Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Du Tiểu Hiệp cũng khiến hắn mắt chữ A mồm chữ O, hoàn toàn choáng váng.

“Khó trách cha ta nói ta, thoạt nhìn gàn bướng phá phách, nhưng nói đến trình độ mặt dày thì còn lâu ta mới đạt chuẩn. Hóa ra lời ấy cũng không phải giả, da mặt ta quả thực là mỏng...” Tên mập tự thì thầm với mình, mắt nhìn thẳng.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cũng cảm thấy hôm nay mình được mở rộng tầm mắt, mở mang kiến thức.

Thì ra đại gia tộc của Thượng Kinh đều đánh như thế sao?

Hoàn toàn không cần có lý do, cũng không cần chứng cứ, chỉ muốn tham chiến, chỉ cần lớn tiếng kêu: “Tại sao ngươi đắc tội ta!”

Thế là có thể xông lên rồi sao?

Còn nguyên nhân, đạo lý, đúng sai... những thứ đó là gì?

“Đúng là sống lâu có thể gặp được, quả nhiên là công lý ở lòng người, đúng sai chỉ quan tâm thực lực.”

Hai người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm trong lòng đều cảm thấy quay cuồng.

Những gia tộc Thượng Kinh này thật không hổ là gia tộc lâu năm, quả thực đã thực hiện bốn chữ “Thực lực là vua” một cách nhuần nhuyễn đến cực điểm!

Tối nay nhìn như một trận hỗn chiến, lại càng biến thành một trò hề, nhưng nó lại vẫn là một trận chiến quyết định có thể giết người.

Ngày mai sau khi cuộc chiến kết thúc, cho dù Sở Trị an của Đế Quốc có tìm tới thì cũng có thể lấy lý do: Người khác hẹn ta quyết chiến, sao ta có thể là hạng người sợ chiến. Cho dù không muốn chiến thì cũng không thể làm mất uy danh nhà mình chứ!

Nếu là tính toán cho danh vọng gia tộc, vậy đương nhiên gia tộc phải dùng sức mạnh để giải quyết ổn thỏa chuyện này...

Về phần ai đúng ai sai người nào oan uổng, có quan trọng không?

Tên mập nắm một mảnh ngọc bội trong tay.

Đó là ngọc bội mà gia tộc cho hắn để hộ thân, một khi gặp phải nguy hiểm tính mạng, thần niệm của tổ tông lập tức có thể biến thành hóa thân ra tay.

Tên mập chọn một viên đá, che kín thân thể, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Áu, f* ck! Thế mà lại có người ám toán ta! Vương Bản Nhân, ngươi đúng là chán sống rồi!”

Bình Luận (0)
Comment