Dưới sát khí uy bức như vậy, cho dù cao thủ Vương gia này cảm thấy tu vi của mình có cao hơn đối thủ rất nhiều, nhất thời cũng không dám tùy ý khinh suất.
Ngô gia Ngô Vân Hạo nhìn thấy tình hình như vậy liền hét lên: “Vô liêm sỉ! Vô cùng vô liêm sỉ! Vương gia, ngươi đã quên quy tắc Hợp đạo cường giả không được phép động thủ ở Thượng Kinh rồi hay sao? !”
Hai người đối diện mắt điếc tai ngơ.
Một tiếng rầm vang lên, thân hình mềm mại của Tả Tiểu Niệm loạng choạng lùi lại, gương mặt tái mét.
Thân thể của nàng theo thế nghiêng ngả, lao đến bên cạnh Tả Tiểu Đa nhanh như chớp, rõ ràng suy nghĩ của nàng cũng giống như suy nghĩ của Tả Tiểu Đa.
Đúng giờ, mặt trăng mặt trời, cùng hội tụ trong không trung, ngay lập tức hình thành nên nhật nguyệt đồng thiên, tạo thành một cảnh tượng kỳ diệu tương quang, và khi hai người tụ hợp lại, lòng bàn tay hai bên tiếp xúc lẫn nhau, sức mạnh của âm dương đột nhiên hội tụ, trong nháy mắt liền hóa giải tiêu trừ những lực mà đối phương đã phải chịu đựng.
Hai người đứng cạnh nhau trên không trung, nắm tay nhau, Đoạt Linh Kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, Băng Phách duyên dáng yêu kiều trên Đoạt Linh Kiếm, khí tức cực lạnh ngưng tụ cực nhanh, chuẩn bị phóng ra bất cứ lúc nào.
Trên thanh kiếm Linh Miêu có chút hắc khí, tràn đầy sát khí nhưng là Thí Thần Thương Yên Thập Tứ, mắt thấy cuối cùng cũng có một trận chiến, không khỏi nóng lòng thể hiện bản thân, tự giác chui vào trong Linh Miêu kiếm.
Mặc dù hiện tại thực lực rất yếu, nhưng Yên Thập Tứ vẫn biểu hiện ra vẻ tự tin bất khuất từ trong ra ngoài khi đối mặt với những kẻ này!
Chỉ là những tên tép riu này, khi ta ở đỉnh cao, mắt nhìn chằm chằm vào cái chết!
Bây giờ...
Hừm, hảo hán đừng nói đến bản lĩnh của quá khứ, chúng ta có thể nói về tương lai...
Đối diện, hai người áo đen vừa xuất hiện đột nhiên kề vai sát cánh, nhìn Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm trên không, trong ánh mắt lóe lên một tia thích thú, thể hiện rõ khí phách cao thủ.
Một người trong số đó nhàn nhạt nói: “Quả nhiên là thiên tài vô song, danh bất hư truyền! Một âm một dương, một nam một nữ, một trời một đất, … thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm chưa từng giao đấu một chiêu nào với kẻ mới đến này liền biết được rằng hai người này không phải là người mà bản thân có thể đối đầu.
Vốn dĩ trước đây cũng đã từng suy nghĩ kỹ, tự nghĩ rằng trải qua chín tháng tiềm tu, thực lực đã được nâng cao, cho dù đối phương có phái ra Hợp Đạo cao thủ, tự hai người liên thủ lại cũng có thể chiến đấu, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là hai người đã quá đánh giá thấp trình độ thực lực của các Hợp Đạo tu giả. Chỉ là khí thế mạnh mẽ của đối phương thuộc về cấp bậc Hợp đạo cũng đủ để áp đảo chính mình, gần như không thể khơi dậy nổi khát vọng chiến đấu, nói gì đến chiến đấu với nhau.
Nếu không phải hai người bọn họ đã nhiều lần dùng Cửu Tiêu Linh Tuyền Thủy, còn có mật Nguyệt Quế để luyện hóa thần hồn thần thức, thần thức của bọn họ so với người tu luyện đồng cấp còn thuần khiết hơn rất nhiều, vừa rồi chỉ sợ rằng bọn họ đã trực tiếp bị tóm lấy mà giết!
Hợp đạo cao thủ vậy mà lại có thể vạn đạo hợp lưu, nhờ vào uy thế của thiên địa, lấy khí thế tự thân, dung nhập vào một phương thiên địa!
Cả hai người Tả Tiểu Đa chưa bao giờ gặp phải cảnh chiến đấu như vừa rồi, thậm chí đến nghĩ còn chưa từng nghĩ tới. Hợp Đạo và Phi Thiên không phải là chênh lệch về thực lực, mà là chênh lệch về cảnh giới.
Chưa từng có giờ khắc nào, Tả Tiểu Đa hiểu hai từ “Hợp Đạo” đến như thế này.
Hai người áo đen nhìn Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, vẻ mặt thờ ơ.
Bọn họ có một niềm tin tuyệt đối rằng chỉ cần họ ra tay, thì dù hai tên này có át thẻ bài thì cũng vẫn không thoát được!
Chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ nghe thấy người kia đối diện với Tả Tiểu Niệm vô cảm mở miệng nói: “Quả thực là đáng tiếc, thiên tài như vậy...”
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm hơn, khàn khàn, nhưng lại ẩn chứa một nỗi tức giận ngút trời truyền đến: “Đáng tiếc?”
Giọng nói này... ̉n chứ một loại cảm giác...
Giống như như quả bom nguyên tử đã được ấn định bấm nút phóng, bắt đầu ầm ầm khởi động, có cảm giác chuẩn bị bay đến khu vực đã định trước để phát nổ.
Tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả hai cao thủ Hợp Đạo, tất cả đều cảm thấy tim mình đập loạn xạ!
Giọng nói này dường như xen lẫn một vận luật kỳ lạ, dường như là một bàn tay to lớn nắm chặt lấy trái tim hắn.
Ngay tại hướng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, véo, véo...
Mọi người không hẹn mà đồng loạt quay đầu nhìn. Chỉ nhìn thấy một người mặc áo choàng xám, trên người bao phủ hắc khí, đang từ từ đáp xuống.
Sát khí tràn ngập thân người lao tới, giống như vô số lệ quỷ từ trong hắc khí tả xung hữu đột, gào thét lặp đi lặp lại.
Một đôi mắt như lửa ma trơi chiếu vào thân người hai cao thủ Vương gia Hợp Đạo đối diện, le lói lấp loáng không ngừng, khóe miệng hiện lên một vòng cung hung tợn: “Ha ha ha... ngươi, ngươi đang tiếc cái gì?”
Tả Tiểu Đa đột nhiên ngạc nhiên mừng rỡ hét lên: “Ông ngoại! Có người bắt nạt con!”
Tuy rằng từng bị lão già này làm cho sợ chết khiếp, nhưng lúc này lại không giống như vậy.
Một tiếng ông ngoại đặc biệt kinh ngạc vui mừng, đặc biệt êm ái, và đặc biệt gần gũi.
Và tiếng gọi ông ngoại lanh lảnh này, nhất thời khiến lão giả áo xám kia gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng, chỉ một chút nữa thôi là đã phá tan bầu không khí u ám mà ông ta tạo ra.
Đột nhiên thần khí hiện ra: “Ngoan, có ông ngoại ở đây, không ai có thể bắt nạt cháu! Xem ông ngoại trút giận cho cháu.”
“Ông ngoại thật là hùng dũng... Nếu ông ngoại không tới, hai chúng con sẽ bị bắt đi mất. Nghe nói hắn ta muốn sử dụng máu của chúng ta tế trời...”
Tả Tiểu Đa miệng ngọt như mật, đồng thời hung hăng cáo trạng.
“Tế trời…”
Lệ Trường Thiên tức giận sôi máu. Hai mắt dữ tợn nhìn đối phương, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống người kia: “Gan chó của bọn chúng cũng lớn lắm!”
Tả Tiểu Niệm ngạc nhiên, quay sang hỏi Tả Tiểu Đa: “Đây là ông ngoại?”
“Đúng vậy. Là ông ngoại, ông ngoại ruột.”
“Thật sự là ông ngoại? Cha của mẹ?”